Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khụ khụ khụ”

Sau khi người trợ lý của Cố Hiểu Huy đi ra ngoài, Cố Hiểu Huy che miệng ho dữ dội vài cái, anh ta cảm giác có chút ngọt ngọt, lại nhìn tay mình mới phát hiện trên tay dính máu.

“Mẹ nó, bị chọc tức đến hộc máu luôn rồi”.

Cố Hiểu Huy thở nhẹ nói.

“Vô dụng, con mẹ nó cậu cút đâu rồi, mau vào đây cho tôi”.

Cố Hiểu Huy lại quát.

“Cậu chủ, có chuyện gì sao?”

Nam trợ lý lại hỏi.

“Con mẹ nó cậu không thấy ông đây bị chọc tức đến hộc máu rồi à?”

Cố Hiểu Huy cảm thấy chính mình sắp bị chọc tức đến phát điên lên rồi, mẹ nó, mắt nhìn người kiểu gì vậy, anh ta nuôi được đều là mấy cái thùng gạo thôi, thật đúng là cực phẩm nhân gian.

“Cậu chủ, sao cậu lại kinh khủng đến như vậy? Còn có thể bị chọc tức đến hộc máu luôn”.

Nam trợ lý thấy thế, chết lặng, tức giận đến hộc máu thật sự mới nghe lần đầu.

Cố Hiểu Huy nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của nam trợ lý lại càng thêm khó thở.

“Cậu chủ, cậu có thể bị loét khoang miệng đấy?”

Nam trợ lý có chút khó có thể tin nổi nói.

“Loét khoang miệng cái đầu mẹ cậu đấy, khoang miệng cậu loét có thể chảy nhiều máu vậy không? Cậu mới loét khoang miệng, cả nhà cậu đều bị loét khoang miệng!”

Cố Hiểu Huy cảm giác mình sắp hôn mê rồi, rống lớn tiếng.

“Hả? Không phải loét khoang miệng vậy phải làm sao bây giờ?”

Nam trợ lý nghe vậy, hoàn toàn luống cuống, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

“Con mẹ nó, gọi xe cứu thương đi! Ông đây nuôi tên vô dụng như cậu có tác dụng gì hả?”

Cố Hiểu Huy từ trên xe lăn đứng lên, đá cho nam trợ lý một cước, sau đó chân không chống đỡ nổi chỉ có thể ngồi lại xe lăn.

“Vâng, vâng, vâng giờ gọi xe cứu thương!”

Nam trợ lý vội vàng nói, lúc này mới gọi thiện thoại đến bệnh viện. Không bao lâu sau, xe cứu thương đã chạy đến dưới tập đoàn Cố Thị, Cố Hiểu Huy được người ta đỡ xuống, đưa vào trong xe cấp cứu.

Cố Tuyết Cầm và Lương Giai vừa đúng lúc đi ngang qua, thấy một màn này Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc.

“Đây là làm gì vậy?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Bác sĩ phòng y tế đến khám cho anh ta, cấp tốc đến ngay, bị chọc tức đến hộc máu luôn”.

Lương Giai cười giải thích, bị chọc giận đến hộc máu, cô ta mới chỉ bắt gặp ở đây, trong đời thực thật sự chưa nghe qua có ai bị chọc giận đến hộc máu, Cố Hiểu Huy này đúng thật là nhân tài.

“Tố chất tâm lý kém vậy à”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ lắc đầu nói, nói xong liền cùng Lương Giai rời đi.

Sau khi đưa Long Tiểu Tịch đến trường, Long Thiên Tiếu không trực tiếp đến tập đoàn Long Đằng mà lái xe đến trung tâm thành phố, trên đường đi anh tìm một chỗ in danh sách tên phụ huynh và học sinh được Lương Tuyết Oánh bổ sung lại, sau đó lái xe đến chỗ Trần Hướng Thiên làm việc.

“Đứng lại, anh là ai, tới đây làm gì?”

Bảo vệ ở cửa ngăn Long Thiên Tiếu lại, chất vấn hỏi.

“Tôi đến tìm Trần Hướng Thiên, đây là giấy chứng nhận của tôi”.

Long Thiên Tiếu đi qua đó, đưa một quyển sổ nhỏ qua, bảo vệ canh cửa nhìn nhìn, nhưng cũng không hiểu chứng nhận này.

“Đây là cái gì vậy, tôi xem không hiểu, không phải nhặt dưới gầm cầu 10 tệ 3 cái đấy chứ?”

Bảo vệ đem chứng nhận trả lại cho Long Thiên Tiếu.

“Anh không nhận ra chứng nhận này cũng không sao, nhưng con dấu trên đó anh hẳn có thể nhận ra được, chẳng lẽ con dấu trên đó anh cũng không nhận ra sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy hết chỗ nói, nghi ngờ hỏi.

“Con dấu cái gì, bây giờ con dấu cũng có thể làm giả, dưới gầm cầu chỉ cần có tiền muốn làm cái gì mà không được. Mỗi ngày có rất nhiều người tìm đến cục trưởng Trần, không mười cũng tám, cục trưởng của chúng tôi nói rồi ông ấy sẽ không nhận bất kì ân huệ nào của mấy người, bảo mấy người cút ra xa xa chút, nếu không mau rời đi đừng trách tôi không khách sáo đấy!”

Bảo vệ canh cửa căn bản không quan tâm đến Long Thiên Tiếu, lớn tiếng quát. Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không tức giận, Trần Hướng Thiên rốt cuộc vẫn là người bước ra từ Nam Cảnh, làm người rất nguyên tắc, cũng rất có phong thái Nam Cảnh.

“Tôi gọi điện thoại cho Trần Hướng Thiên”.

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói.

“Vậy anh qua bên kia đi, đừng cản trở tôi”.

Người bảo vệ canh cửa lại nói, mỗi ngày người giống như vậy, bộ dạng tác phong cũng không ít, cậu ta đã sớm tạo thành thói quen rồi, cho dù anh ta có gọi điện thoại cho Trần Hướng Thiên, Trần Hướng Thiên cũng không gặp anh ta, cục trưởng Trần đã nói rất rõ ràng, tuyệt đối không nhận bất kì ân huệ gì của họ.

“Hừm, tên ngốc này, sau cậu lại nói với người ta như vậy?”

Lúc này, bên trong cục cảnh sát truyền đến một giọng nói, một người trẻ tuổi bước ra.

“Đội trưởng Tiểu Từ, tên kia là kẻ nịnh nọt, còn muốn tìm cục trưởng đi cửa sau. Tôi bảo anh ta cút đi rồi”.

Bảo vệ canh cửa nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi này, nghiêm túc nói.

“Mẹ nó, đây là anh Long, anh Long đấy biết chưa, đây là khách quý của cục trưởng Trần, tên không có mắt nhà cậu!”

Người đội trưởng trẻ tuổi tên Tiểu Từ kia đánh vào đầu người bảo vệ canh cửa hai cái, người bảo vệ canh cửa thấy vậy cũng không dám phản kháng, biểu cảm vô cùng uất ức, tôi làm sao biết đấy là khách quý của cục trưởng Trần, giấy chứng nhận của anh ta xem cũng không hiểu.

Không phải nói chứng nhận xem không hiểu xử lý giống mấy giấy tờ mua gầm cầu 10 tệ 3 cái sao?

“Anh Long đắc tội rồi, đắc tội rồi, tôi họ Từ, anh cứ gọi tôi là Tiểu Từ là được, bọn họ đều gọi tôi là đội trưởng Tiểu Từ”.

Đội trưởng Tiểu Từ đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, cúi đầu khom lưng nói.

“Chào anh, đội trưởng Tiểu Từ”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.

“Chào anh chào anh, anh đến tìm ông Trần sao?”

Đội trưởng Tiểu Từ cười ha hả nói, Trần Hướng Thiên là người giản dị gần gũi, mọi người trong cục cảnh sát cơ bản đều gọi ông ta là ông Trần.

“Phải”.

“Vậy anh đi theo tôi”.

Đội trưởng Tiểu Từ cười nói.

“Lần sau chú ý mắt nhìn, đây là anh Long, là khách quý của ông Trần đấy”.

Đội trưởng Tiểu Từ lại nghiêm mặt quát lớn nói.

“Vâng!”

Bảo vệ canh cửa nghe vậy, cung kính đáp nhưng trên mặt vẫn vô cùng uất ức.

“Được rồi, không sao, không phải cậu ta cũng bận rất nhiều việc sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, khi đi ngang qua còn vỗ vỗ bả vai người bảo vệ, trấn an nói. Người bảo vệ canh cửa thấy thế cảm giác uất ức trong lòng cũng giảm đi một nửa, thậm chí có chút cảm động, nhìn bóng dáng rời đi của Long Thiên Tiếu trịnh trọng chào.

Một sự khẳng định chắc chắn về nhân phẩm của Long Thiên Tiếu.

“Ông Trần, anh Long đến rồi đây”.

Đội trưởng Tiểu Từ mới tiến vào trong cục cảnh sát liền la lớn, mấy nhân viên công tác xung quanh nghe thấy cũng đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu dị nghị.

“Người đó tôi đã thấy rồi, ông Trần cũng phải tôn trọng anh ta ba phần”.

“Anh ta tên Long Thiên Tiếu, có đợt ông Trần uống say còn nói sẽ tận tụy hết lòng với anh ta đến chết mới thôi!”

“Khoa trương vậy à, anh trai đó là người thế nào, tôi thấy anh ta cao ngất cường tráng vậy, sao lại có cảm giác xuất thân nhà binh nhỉ?”

“Hẳn là vậy rồi, thấy bước chân anh ta ổn định, không sợ hãi không lo lắng, nhẹ nhàng như mây, tĩnh như mặt hồ lặng, đây phải là cao thủ số một mới đi được cước bộ đến người thân cũng không nhận ra thế kia”.

“Hừm, nói vớ vẩn, gì mà đến người thân không nhận ra được, nhảm nhí sao anh không lên trời luôn đi?”

Nhìn thấy đội trưởng Từ cười ha hả đưa Long Thiên Tiếu vào trong, đám đông đều nháo loạn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK