Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đối phương sẽ không bởi vì con bé là một đứa trẻ mà tha cho nó”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu không đồng ý với quan điểm của Lôi Hổ, anh lắc đầu nói.

“Cũng đúng, anh Long nói rất có lý, hay là, bây giờ đưa cô bé đến bệnh viện trước đã, vết thương của cô bé khá nghiêm trọng”.

Lôi Hổ lại nói, một cô bé bị thương nặng mà cũng không thèm nhíu mày lấy một cái, tuổi còn trẻ mà tính tình lại cứng cỏi như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

“Không cần, con bé có thể tự điều trị”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

“Có thể tự điều trị vết thương nặng như thế sao?”

Lôi Hổ lại nói.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Cô đưa con bé về trước nhé, tôi còn có chuyện ở đây”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu nói với Lâm Hi.

“Ok anh cả”.

Lâm Hi cũng rất sẵn lòng đồng ý, chỉ cần là lời của Long Thiên Tiếu, cô không thể không nghe. Nói xong, cô liền dìu Lục Thanh Dao ra ngoài.

“Anh cả rất nghiêm khắc, thứ anh ấy muốn không chỉ là thắng, mà là thắng một cách hoàn hảo, không được xảy ra sai sót. Trong mắt các em, cái người họ Kỳ đó có thể là cao thủ, nhưng trong tay anh cả, ông ta không chống nổi ba chiêu”.

Vừa dìu Lục Thanh Dao, Lâm Hi vừa nói, giọng nói không quá lớn chỉ đủ cho hai người nghe.

Nghe thấy vậy, trong mắt Lục Thanh Dao lóe lên vẻ kinh ngạc. Lão Kỳ đó, cho dù là ông nội cũng không thể giải quyết trong vòng ba chiêu, vậy mà thầy lại làm được, rốt cuộc thầy mạnh đến mức nào?

“Cảm ơn chị Lâm Hi dạy bảo, Thanh Dao nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng”.

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao liền nói.

“Em muốn nhận được sự đồng ý của anh cả, tài năng là một chuyện, nhưng chăm chỉ, nỗ lực, bình tĩnh, khôn ngoan cũng rất cần thiết. Anh cả không bao giờ thu nhận những kẻ vô dụng”.

Lâm Hi lại nói, nghe được lời này, Lục Thanh Dao chỉ khẽ gật đầu.

“Chị yên tâm, em sẽ cố gắng”.

Lục Thanh Dao nói, nghe xong, Lâm Hi cũng không nói gì nữa mà chỉ dìu Lục Thanh Dao đi ra ngoài.

“Anh Phương Cận, sao anh về vội thế?”

Lúc này, Phương Cận đứng dậy, Lôi Hổ cũng đứng lên theo, nói.

“Thắng làm vua, thua làm giặc, nếu chúng tôi thua rồi, vậy thì còn ở lại đây làm gì? Về chuyện bàn giao mặt bằng, đến lúc đó anh cả tôi sẽ đích thân đến gặp anh, các anh tự bàn bạc với nhau là được”.

Phương Cận lạnh lùng nói, bọn họ thua thật rồi, tâm trạng của hắn ta rất tệ, đây là khối tài sản hàng chục tỷ, mặc dù hắn ta không phải chịu trách nhiệm về chuyện thắng thua, nhưng hắn ta mang họ Phương, đây cũng là lợi ích của Bắc Thành bọn họ.

Điều này liên quan đến việc phân bố tài sản trong tương lai. Nếu trao một miếng thịt mỡ báu bở như vậy cho Lôi Hổ thì tài sản của bọn họ cũng sẽ mất đi rất nhiều.

“Anh nói không sai, quả thực tôi nên bàn bạc với Phương Thắng Thiên, nhưng tôi cũng không ngăn anh ở lại làm khách”.

Lúc này, Lôi Hổ thờ ơ nói, trong lúc nói chuyện, người của hắn ta đã bao quanh bốn phía. Tuy những người này không phải là cao thủ, nhưng cũng đủ để đối phó Phương Cận.

“Tên họ Lôi kia, rốt cuộc anh có ý gì?”

Thấy thế, sắc mặt Phương Cận chợt thay đổi, hắn ta hỏi.

“Làm sao tôi có thể nói chuyện với Phương Thắng Thiên mà không có con tin trong tay chứ? Ông anh đó của anh là người dễ nói chuyện như vậy à?”

Lôi Hổ nghe xong liền mỉm cười nói.

“Anh đang coi tôi là con tin sao?”

Ánh mắt Phương Cận chợt lạnh, hắn ta hỏi một cách sắc bén.

“Đúng, nghe nói anh và Phương Thắng Thiên là anh em ruột, cho nên, trước mặt anh ta, chắc hẳn anh có trọng lượng nhất định. Anh yên tâm, chỉ cần Phương Thắng Thiên giao phường 13 Bắc Thành ra, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh. Tạm thời anh ở lại Đông Thành chúng tôi nhé, Lôi Hổ tôi sẽ không bạc đãi anh”.

Lôi Hổ bình tĩnh nói.

“Lôi Hổ, anh đừng có mà quá đáng!”

Phương Cận nghiến răng nghiến lợi rống lên.

“Các anh làm mất bao nhiêu cao thủ của chúng tôi thì nói sao nào, chắc người nhà của mấy cao thủ đó đều đang nằm trong tay các anh đúng không? Chuyện mà tôi làm bây giờ, các anh đã từng làm qua, các anh làm được, tại sao chúng tôi lại không thể?”

Lôi Hổ nói bằng vẻ mặt khinh thường.

“Lôi Hổ, anh…”

Mặt Phương Cận đỏ bừng vì tức giận.

“Người đâu, mời anh Phương xuống, đối xử cho tốt vào, không được thất lễ”.

Lôi Hổ nói với người bên cạnh, những người vây xung quanh tỏa ra khống chế Phương Cận.

“Đợi chút”.

Phương Cận rống lên.

“Còn có chuyện gì?”

“Người của chúng tôi bị thương rồi, bây giờ cần phải đến bệnh viện, mong các anh đưa bọn họ đến đó”.

Phương Cận cũng không giãy dụa nữa, hắn ta nói.

“Sắp xếp một chiếc xe tải đưa bọn họ về Bắc Thành”.

Lôi Hổ nói với người bên cạnh, đàn em bên cạnh nghe thấy vậy liền gật đầu, sau đó đi xuống chấp hành mệnh lệnh, nghe được lời này, Phương Cận lại nghiến răng nhẫn nhịn, dùng xe tải đưa về sao? Rất rõ ràng, đây là một sự sỉ nhục.

“Anh Long, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé?”

Lúc này, Lôi Hổ làm động tác mời, sau đó dẫn đường ở phía trước, nghe vậy, Long Thiên Tiếu cũng gật đầu dẫn theo Tần Tiểu Manh.

So với Lục Thanh Dao, vết thương của Tần Tiểu Manh khá nhẹ.

Chứng kiến trận chiến giữa Lục Thanh Dao và Lão Kỳ, cô cũng ý thức được sức mạnh của Lão Kỳ vô cùng kinh khủng, bản thân cô không bị đánh cho tơi tả là bởi vì Lão Kỳ muốn bảo toàn sức mạnh, vì vậy, chênh lệch sức mạnh giữa cô và Lão Kỳ vẫn rất lớn, trong lòng Tần Tiểu Manh hiểu rõ.

Thành phố Lâm Giang, trong một căn phòng giám sát.

Phương Thắng Thiên liên tục mở đi mở lại đoạn video quay cảnh Lão Kỳ bị đánh bại, hắn ta có chút khó tin.

Những người phía sau hắn ta đều sợ hãi không dám nói chuyện, lao tâm khổ tứ bày mưu tính kế, từ trước đến nay Phương Thắng Thiên làm việc không bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng hôm nay, bọn họ đã thua một cuộc chiến trị giá hàng chục tỷ, hơn nữa còn thua một cách không minh bạch.

Ai cũng đã thấy rõ bọn họ thua dưới tay hai cô gái nhỏ, nói ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất, không bao lâu nữa đây sẽ trở thành chủ đề bàn tán của thế giới ngầm thành phố Lâm Giang.

“Thắng Thiên, phải làm sao bây giờ?”

Lúc này, ông lão có chút lo lắng hỏi.

“Lôi Hổ muốn phường 13 Bắc Thành, hắn ta muốn, tôi liền cho chắc?”

Phương Thắng Thiên lạnh lẽo nói.

“Bây giờ cậu hai Phương đang ở trong tay bọn họ”.

Ông lão lại nói.

“Bình thường, tôi đã đoán được từ lâu. Điều tôi không đoán được là chúng ta sẽ thua”.

Phương Thắng Thiên đùa giỡn cây bút trong tay, xác thực nói. Nói đến đây, đám người lại im lặng, vất vả bày binh bố trận lâu như vậy, ai nghĩ mình sẽ thua chứ.

“Điều tra rõ thân phận của bọn họ rồi đưa ra quyết định sau”.

Phương Thắng Thiên đắn đo hồi lâu rồi mới nói. Sau khi bỏ lại những lời này, hắn ta đứng dậy đi ra khỏi phòng giám sát.

Đám người nghe xong đưa mắt nhìn nhau rồi lại thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK