Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta từ hướng khác lên núi, chúng ta phải tìm được cô chủ trước họ, nếu không tính mạng của Thanh Dao sẽ gặp nguy”.

Lục Huyền Cơ lập tức nói. Sau đó, ông ta bèn dẫn một nhóm người đi về một hướng khác.

Thành phố Đông Giang, tỉnh Đông Hải.

Thành phố Đông Giang là thủ phủ của tỉnh Đông Hải, kinh tế của thành phố khá phát triển, có rất nhiều gia tộc. Chỉ với sự tồn tại đặc biệt của Lục Huyền Cơ, nhà họ Lục cũng có thể được xếp vào hàng gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Giang.

Lúc này là khoảng chín giờ tối, nhà họ Lục đèn đóm sáng trưng nhưng ít thấy bóng người, cổng lớn được mở ra một nửa, qua khe hở có thể nhìn thấy người trong nhà nằm la liệt trên mặt đất.

Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ khiếp sợ. Nửa đêm nửa hôm mà có nhiều người nằm dưới đất vậy chắc chắn là không bình thường.

Lúc này, có hơn mười người đứng trong phòng khách nhà họ Lục, ai nấy cũng đều câm như hến, ánh mắt họ hơi ngơ ngác, không có tiêu cự.

Cả nhà họ Lục đều chìm vào bầu không khí kỳ lạ.

Trong phòng khách, một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi ngồi trên ghế chính, gác một chân lên ghế, trên cái bàn bên cạnh bày đủ thứ đồ ăn, trái cây, thịt, đồ ăn vặt…

Cậu ta cầm một trái táo lên, cắn một miếng, thấy chẳng ngon lành gì nên tiện tay vứt đi, sau đó lại ăn vài quả nho, miệng cứ nhóp nhép nhai liên tục.

Dáng vẻ vừa vui vẻ vừa ăn ngon miệng của thiếu niên khác hoàn toàn với những người sắc mặt trắng bệch xung quanh.

“Chàng trai trẻ, tôi là Lục Khải Lương – gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lục. Không biết cậu đến chỗ này của chúng tôi làm gì? Tại sao lại hạ độc mọi người?”

Sắc mặt Lục Khải Lương không hề dễ nhìn, tình hình sức khỏe hiện giờ của ông ta cũng không tốt, không biết đã trúng độc gì, dù sao cũng chắc chắn trúng độc.

Tên quái vật trước mặt này không hỏi nguyên nhân kết quả gì mà đã vào nhà hạ độc họ. Họ có bản lĩnh nhưng rõ ràng lại bất lực trước sự uy hiếp của thứ độc này.

Cũng may mấy người họ có chút võ công, ít nhất có thể giữ được tỉnh táo, nếu là thể chất của người bình thường thì e là bây giờ đã nằm la liệt dưới đất, không rõ sống chết rồi.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, thầy của tôi thì mới là thầy, tôi là Tiểu Nhị, hãy gọi tôi là Tiểu Nhị biết chưa?”

Tiểu Nhị bất mãn nói.

“Vâng vâng, Tiểu Nhị, không biết chúng tôi đã đắc tội gì với cậu, tại sao cậu lại làm vậy với chúng tôi?”

Lục Khải Lương sắp khóc đến nơi, bây giờ ông ta cảm thấy rất khó chịu, có người nào bị trúng độc mà không khó chịu? Ông ta không nghĩ ra được nhà họ Lục đã chọc gì đến tên này.

“Ông hỏi tôi à, tôi cũng không biết đâu. Thầy nói trước tiên cứ giữ mạng chó các người lại, nếu cô gái kia có hành động nào khác thường, ông ấy nhất định sẽ làm nhà họ Lục ở Đông Hải tắm máu”.

Tiểu Nhị đáp lời khiến người ta thổ huyết, cái gì là cậu cũng không biết, cậu không biết vậy còn đến đây làm gì? Đúng là kẻ thô lỗ!

Lục Khải Lương thầm nghĩ vậy nhưng lại không dám nói. Chàng trai trẻ trước mặt này chính là một con quái vật, thậm chí chỉ đến gần cậu ta thôi, người khác cũng có thể trúng độc.

Cậu ta chỉ mới bước vào nhà họ Lục mười phút thôi mà gần như đã làm tất cả người nhà họ Lục trúng độc rồi. Phải biết là trong số họ có nhiều người có thực lực khá mạnh, nhất là gia chủ của họ được công nhận là một kẻ khá mạnh mẽ ở thành phố Đông Giang này.

Ai ngờ cuối cùng vẫn bị cái tên ma chê quỷ hờn và chàng trai trẻ hơi ngốc này đầu độc. Bây giờ ông ta giống một món đồ chơi của tên quái vật, mặc cậu ta tùy ý đùa nghịch.

Tất nhiên những người khác trong nhà đều có tình huống tương tự

Khu nhà này có hàng trăm người, nói ngã xuống là ngã xuống, rốt cuộc là quái vật gì vậy?

“Thế tôi có thể được biết cậu Tiểu Nhị đây đến từ đâu không?”

Lục Khải Lương vẫn kiên trì hỏi.

“Đúng đó, nếu biết cậu Tiểu Nhị đến từ đâu, có lẽ chúng tôi có thể biết mình làm gì sai”.

“Phải phải, đúng là thế!”

Nghe vậy, mọi người đều nói hùa theo. Trừ việc có sức mạnh kinh người ra thì thiếu niên trước mặt trông có vẻ ngốc nghếch.

“Cũng được, tôi đến từ thành phố Lâm Giang”.

Tiểu Nhị im lặng một lúc lâu sau mới nói.

“Thành phố Lâm Giang, chẳng phải ông cụ đến đó sao?”

“Đúng nhỉ, tháng trước ông cụ nói thành phố Lâm Giang có một vụ làm ăn nên dẫn theo Thanh Dao ra ngoài. Chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến mấy người ông cụ”.

Người còn tỉnh táo của nhà họ Lục đều nhao nhao nói. Mặc dù bây giờ họ đang tỉnh táo nhưng cơ thể lại khá khó chịu, thật ra họ càng muốn giống mấy người nằm trên mặt đất kia hơn, cả người ngã xuống, có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình.

“Cậu Tiểu Nhị, tôi có thể gọi điện thoại để hỏi bên thành phố Lâm Giang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Lục Khải Lương hỏi khó xử nói.

“Có phải ông muốn nhân cơ hội này để báo cảnh sát không?”

Nghe ông ta nói vậy, Tiểu Nhị cắn một miếng từ quả táo trong tay, nghiêm nghị nói.

“Không không, sao chúng tôi dám báo cảnh sát, chúng tôi chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì thôi. Cho dù có chết, chúng tôi cũng phải chết cho rõ ràng chứ”.

Lục Khải Lương vội phủ nhận nói, những người phía sau Lục Khải Lương cũng hùa theo.

“Thầy đã nói rồi, các ông có thể báo cảnh sát”.

Tiểu Nhị lại hơi ngây ngô nói.

“Cậu nói thật à?”

Lục Khải Lương hỏi.

“Phải!”

Tiểu Nhị gật đầu chắc nịch nói. Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều sáng rực, hóa ra người này đúng là ngốc thật, chỉ biết nghe lời thầy gì đó thôi.

“Thế chúng tôi báo cảnh sát thử nhé?”

Lục Khải Lương thử hỏi.

“Báo đi!”

Tiểu Nhị vẫn bày ra bộ dạng mình ăn rất ngon, vừa ăn vừa nói.

Nghe thế, Lục Khải Lương như được ân xá vội vàng gọi điện cho cảnh sát, một lúc lâu mới xem như kết nối được.

“Xin chào, xin hỏi có việc gì sao?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng một cô gái.

“Cô cảnh sát, hai mươi phút trước, có một thiếu niên xông nhà họ Lục ở thành phố Đông Giang, hạ độc mọi người, bây giờ ai cũng bị trúng độc. Các cô mau đến cứu chúng tôi với!”

Lục Khải Lương sắp khóc đến nơi, cảm thấy trúng độc thật khó chịu, cứ tiếp tục như vậy, ông ta có cảm giác họ sắp bị độc chết, chết trong tay thiếu niên ngốc nghếch này rồi.

“Nhà họ Lục thành phố Đông Giang sao? Ông đợi chút, chúng tôi sẽ trả lời ông sau!”

Phản ứng của đầu dây bên kia khác hẳn trong tưởng tượng của Lục Khải Lương, trả lời sau có ý gì đây. Không phải họ nên lập tức cử người đến bắt chàng trai bệnh hoạn cả người toàn là độc này đi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK