Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, nói bậy bạ gì đó, bố lo cho con, con ra ngoài cả ngày cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại về. Như vậy không phải là lo lắng sao? Lo lắng bố liền đến nhà cậu Long, có vấn đề gì hả?”

Vừa nghe được lời này, Tần Viễn Lâm có chút ấm ức nói.

“Vâng vâng vâng, bố lo cho con, con cảm ơn bố, được chưa?”

Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh lại nói, từ trước đến nay cô chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.

“Cháu chào ông Tần, ông ở lại nhà cháu ăn cơm nhé?”

Lúc này, Long Tiểu Tịch bước tới, nói với Tần Viễn Lâm.

“Ơ, con bé này, sao em có thể như vậy, khi chị muốn ở lại nhà em ăn cơm, em không đồng ý còn muốn thu tiền, sao em không thu tiền của ông ấy?”

Nghe được lời này, Tần Tiểu Manh suýt chút nữa nôn ra máu.

“Con người ông Tần tốt”.

Long Tiểu Tịch nghiêm túc nói.

“Cái gì gọi là con người ông ấy tốt, chẳng lẽ con người chị không tốt sao?”

Tần Tiểu Manh cạn lời nói.

“Chị không được”.

Long Tiểu Tịch lại nói.

“Chậc cái gì mà chị không được, rốt cuộc chị không được chỗ nào?”

Tần Tiểu Manh không vui hỏi.

“Được rồi được rồi, bố nói này, con ngần ấy tuổi đầu rồi mà còn gây khó dễ với một đứa trẻ. Tiểu Tịch, lần sau ông Tần đến, ông cho cháu một bao lì xì lớn nhé, hôm nay ông đến vội quá, không mang theo tiền mặt, ha ha ha!”

Tần Viễn Lâm vui vẻ nói. Đối với Long Tiểu Tịch, ông càng nhìn càng thích, cô bé ngoan ngoãn, nghe lời còn thông minh lanh lợi.

“Cảm ơn ông Tần ạ”.

Long Tiểu Tịch lại nói.

“Cái gì mà kêu con ngần ấy tuổi đầu rồi, con vẫn chỉ là một đứa trẻ, ok?”

Tần Tiểu Manh khịt mũi khó chịu nói.

“Không biết xấu hổ”.

Long Tiểu Tịch lại bổ sung, nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh ôm lấy trán, có chút cạn lời, giờ phút này cô có loại cảm giác kích động, kích động muốn xông tới nhéo cổ Long Tiểu Tịch. Mấy người trò chuyện ở bên ngoài, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm lại nấu ăn ở trong phòng bếp, Long Vận Nhi thỉnh thoảng cũng vào phụ một chút, nhưng phần lớn thời gian cô ở ngoài phòng khách nói chuyện với đám người Tần Tiểu Manh.

Khi có Long Thiên Tiếu và Long Vận Nhi, căn bản không cần cô phải nấu ăn, cũng không biết chị dâu của cô dạy dỗ kiểu gì mà anh trai cô lại chăm chỉ như vậy, bao trọn việc nhà.

Đương nhiên, cũng không phải là Cố Tuyết Cầm không làm gì cả, giữa hai người dường như đã hình thành một sự ăn ý ngầm. Nếu là cặp vợ chồng nhà khác, hầu hết họ sẽ đùn đẩy làm việc nhà, nhưng anh trai và chị dâu của cô thì khác, chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy.

Long Vận Nhi thậm chí còn có chút ghen tỵ với sự ăn ý thầm lặng, sự chủ động, cách thích ứng lẫn nhau của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.

Gần một giờ sau, một bàn lớn thức ăn đã được dọn ra.

Tay nghề nấu nướng của Long Thiên Tiếu đương nhiên không có gì phải bàn cãi. Hơn nữa, Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh đã đói bụng từ lâu, lúc này, bọn họ ăn như hổ đói.

Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh đến, Long Thiên Tiếu cũng làm nhiều đồ ăn hơn chút, bảo đảm cho hai người ăn no.

Sau khi hai người ăn no, bọn họ mới mãn nguyện rời khỏi biệt thự của Long Thiên Tiếu.

“Bố, bố cũng không biết xấu hổ quá, bố đến ăn trực, tại sao nói là đợi con?”

Sau khi rời khỏi nhà Long Thiên Tiếu, Tần Tiểu Manh nói với Tần Viễn Lâm.

“Bố đợi con thật mà, con có thể đừng coi bố nhơ nhớp, chật vật như vậy được không?”

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm ấm ức nói.

“Cắt, bố, bố bớt bớt đi, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, bố không cần phải giả vờ nữa, con cũng không chê cười bố đâu. Đồ ăn mà ông chú kì quái nấu, quả thực ngon hơn đầu bếp nhà chúng ta rất nhiều”.

Tần Tiểu Manh lại nói.

“Không biết cậu Long có bằng lòng đến nhà chúng ta làm đầu bếp không nhỉ, tiền lương tùy theo ý cậu ấy”.

Tần Viễn Lâm tập tễnh bước đi, xác thực nói.

“Thôi dẹp đi, bây giờ muộn rồi, nếu ngay từ đầu bố không để cho chú ấy làm bảo vệ mà đến nhà chúng ta làm đầu bếp, vậy thì còn có thể”.

Tần Tiểu Manh lắc đầu phủ nhận, cô ngậm một chiếc tăm xỉa răng với vẻ mặt thỏa mãn.

“Con có thể chú ý hình tượng một chút không, con là con gái của Tần Viễn Lâm đó, bộ dạng bây giờ, sao bố thấy giống mấy bà thím trên đường thế?”

Thấy bộ dạng của Tần Tiểu Manh, Tần Viễn Lâm chê bai nói.

“Con rất chú ý đến hình tượng”.

Tần Tiểu Manh cạn lời nói.

“À đúng rồi. Hôm nay con đi đâu đấy, sao con về cùng với cậu Long?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Bố biết hôm nay con đi đâu không?”

Tần Tiểu Manh nói.

“Đi đâu, đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa”.

Tần Viễn Lâm khó khăn bước vào nhà, sau đó nói. Lúc này, trong ngoài biệt thự đều bật đèn sáng trưng, ở biệt thự này đều có người canh gác trước 12 giờ tối, sau 12 giờ bọn họ mới tan ca.

“Đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou, bố biết nơi đó không?”

Tần Tiểu Manh đắc chí nói. Nghe thấy vậy, thân thể Tần Viễn Lâm quả nhiên hơi dừng lại.

“Con đến đó làm gì?”

Vẻ mặt của Tần Viễn Lâm hơi thay đổi, bàn tay đang định uống trà đột nhiên dừng lại, hỏi.

“Bố, bố biết nơi đó sao?”

Tần Tiểu Manh nói.

“Không coi là biết, đấu trường quyền anh ngầm này nằm ở ngã ba Đông Thành và Bắc Thành, nó được xây dựng dưới một khu trung tâm thương mại lớn. Người thường đều không biết đến sự tồn tại của nơi này, ngay cả khi đến đó vài lần cũng không nhất định biết được. Ông chủ của đấu trường quyền anh là Lôi Hổ, là người rất có quyền lực ở thành phố Lâm Giang”.

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm bình tĩnh nói, thông thường mà nói, ông không cho phép Tần Tiểu Manh đến một nơi như vậy, từ nhỏ đến lớn, ông đều bảo vệ Tần Tiểu Manh một cách tốt nhất, dù sao đấu trường quyền anh ngầm cũng không phải là một nơi hoàn toàn an toàn.

“Cho nên, con đến đó làm gì?”

Tần Viễn Lâm lại hỏi.

“Nếu con nói con đến đó đấu võ, bố có tin không?”

Tần Tiểu Manh hỏi ngược lại. Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm có chút kinh ngạc, ông đánh giá Tần Tiểu Manh một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại lắc lắc đầu.

“Làm sao thế, bố lắc đầu cái gì, chẳng lẽ bố không tin con à?”

Thấy thế, Tần Tiểu Manh hỏi.

“Không tin. Con như vậy mà đấu võ được hả, dựa vào chút võ công kém cỏi đó của con, con chỉ có mà bị đánh thôi”.

Tần Viễn Lâm không tin, có chút khinh thường nói.

“Con đến đó đấu võ thật mà, hơn nữa còn thắng 2 hiệp, người bị con đánh bại là võ sĩ chuyên nghiệp đó!”

Tần Tiểu Manh dương dương tự đắc nói.

“Chém gió, dù sao bố cũng không tin”.

Tần Viễn Lâm lại nói.

“Con nói thật, nếu không tin bố có thể hỏi ông chú kì quái, chú ấy tận mắt chứng kiến”.

Tần Tiểu Manh chắc chắn nói.

“Thôi được rồi, dẹp đi, bố đi tắm rồi ngủ đây. Con cũng đừng có lằng nhằng nữa, nghỉ ngơi sớm đi”.

Tần Viễn Lâm ngáp một cái, sau đó nói. Nói xong, ông liền đi lên lầu.

“Cắt, không tin thì không tin”.

Tần Tiểu Manh cau mũi lại, khinh thường nói. Nói xong, cô cũng đi lên lầu trở về phòng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK