Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Long Thiên Tiếu, kẻ vô dụng này, cậu điên rồi, vậy mà cậu dám đánh người, tôi muốn báo cảnh sát bắt cậu!”

Thấy thế, Vương Mỹ vội vàng đỡ Cố Thiếu Duy dậy, sau đó nói.

“Báo cảnh sát bắt tôi? Tôi nói cho bà biết, ở thành phố Lâm Giang không có ai dám nhúng tay vào chuyện của tôi, bà muốn báo cảnh sát, bà có thể thử xem”.

Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu lại nói.

“Cậu…”

Vương Mỹ nói.

“Đừng nói là đánh, nếu cậu ta mà còn phát ra mấy câu hèn hạ nữa, tôi trực tiếp phế cậu ta! Thật đúng là một kẻ vô tích sự, thứ đồ kém cỏi không bằng lợn chó”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nhìn hai người.

“Long Thiên Tiếu, anh đang tự tìm đường chết đó”.

Cố Thiếu Duy bị đánh, trong lòng cậu ta đương nhiên rất không phục.

“Bịch!”

Long Thiên Tiếu lại đạp lên người Cố Thiếu Duy.

“Mẹ cậu không dạy cậu cách nói chuyện tử tế sao? Miệng cậu hèn hạ như vậy để làm gì, nếu mà còn nói nữa, hôm nay tôi sẽ phế cậu”.

Long Thiên Tiếu mỉa mai nói. Nói xong, anh muốn tiếp tục tiến lên trước, lúc này, Cố Thiếu Duy đã bị dọa cho sợ liên tiếp lùi về phía sau.

“Long Thiên Tiếu, anh làm gì đấy, anh thật sự dám phế tôi?”

Cố Thiếu Duy bất an nói.

“Long Thiên Tiếu, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà kiêu ngạo, tôi không tin ở thành phố Lâm Giang không có ai trị được cậu”.

Vương Mỹ cũng vô cùng sợ hãi nói.

“Bà nói đúng rồi, thành phố Lâm Giang thực sự không có ai có thể trị được tôi. Nếu bà đã không dạy được con trai mình cách làm người, hôm nay tôi sẽ giúp bà dạy dỗ thằng con này”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Thôi bỏ đi, Thiên Tiếu”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm kéo tay Long Thiên Tiếu, sau đó nói. Thấy thế, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Cố Thiếu Duy cũng được buông xuống, tình cảnh bi thảm của Tôn Hạo trước đó vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu ta.

“Nếu lần sau, tôi còn thấy bố bị đuổi ra ngoài, các người cứ đợi mà gãy chân đi, các người phải tin tôi, nhất định tôi sẽ làm được. Còn có, nếu bố bị đuổi khỏi nhà một lần nữa, chiếc xe BMW x7 mà tôi mua, tôi cũng sẽ lấy lại”.

Long Thiên Tiếu nhìn vào hai người, lạnh lùng nói. Nghe thấy vậy, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy lại không dám nói chuyện nữa, bọn họ chỉ có thể hung hăng nhìn Long Thiên Tiếu.

“Tôi đã nói rõ rồi, nếu các người mà còn u mê không tỉnh ngộ, đừng trách tôi vô tình”.

Long Thiên Tiếu nhấn mạnh.

“Bố, bố vào ở phòng của Tuyết Cầm nhé, về cơ bản đồ ở trong đó còn nguyên”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu lại nói.

“Hai người các người cút đi, nếu tôi còn phát hiện các người nói năng lỗ mãng với vợ tôi, tôi sẽ khiến cho các người hối hận vì đã đến thế giới này, cút!”

Long Thiên Tiếu lại quát mắng Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, nghe thấy vậy, bọn họ cũng có chút sợ hãi quay trở về.

Phải mất khoảng 30 phút sau mới thu xếp ổn thỏa chuyện của Cố Vân Sơn.

“Thiên Tiếu, cậu đánh bọn họ, tôi cũng cảm thấy không có tác dụng gì, hai đứa mặc kệ bố đi, phiền phức quá”.

Cố Vân Sơn nói.

“Loại người này chỉ có đánh mới an phận được, đây là số điện thoại của con và Tuyết Cầm, có chuyện gì bố cứ gọi cho bọn con”.

Long Thiên Tiếu nhập số điện thoại của mình và Cố Tuyết Cầm vào điện thoại của Cố Vân Sơn, Cố Vân Sơn đã có số điện thoại của Cố Tuyết Cầm, chủ yếu anh đưa số điện thoại của mình cho Cố Vân Sơn.

“Được rồi, không có chuyện gì nữa, các con về đi, muộn rồi, còn phải chăm sóc con bé nữa!”

Lúc này, Cố Vân Sơn lại dặn dò.

“Vậy được, bọn con về trước đây, bố có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho bọn con đấy nhé”.

Cố Tuyết Cầm vẫn vô cùng lo lắng nói.

“Cái thằng khốn nạn đó, con đừng để trong lòng, bố biết tích cách của con, cái thằng đó cố ý làm như vậy”.

Cố Vân Sơn lại có chút đau lòng nói.

“Bố yên tâm, con biết mà”.

Cố Tuyết Cầm nói, sau khi chào tạm biệt Cố Vân Sơn, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu mới lái xe rời đi.

Chỉ là dọc đường đi, sắc mặt của Cố Tuyết Cầm vẫn rất tệ, trong lòng cô vẫn vô cùng lo lắng.

“Cô yên tâm, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy trong thời gian ngắn không dám làm gì đâu. Một mặt là bọn họ sợ tôi, mặt khác bọn họ càng sợ tôi lấy chiếc xe đó về, đối với bọn họ mà nói, tiền còn quan trọng hơn cả tính mạng. Trong mắt bọn họ, đến danh dự của bản thân cũng có thể mang ra để đổi lấy tiền”.

Long Thiên Tiếu nhìn ra được nỗi lo lắng trong lòng Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.

“Hy vọng là vậy, không được, chỉ có thể đón bố. Cho dù bọn họ không dám làm gì, bố ở đó, cuộc sống nhất định sẽ không dễ dàng”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói.

“Đối mặt với người như Cố Thiếu Duy, không được khóc mà hãy tát lại”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Tôi cũng không phải là anh”.

Cố Tuyết Cầm liếc xéo Long Thiên Tiếu, tức giận nói.

“Lúc có tôi, đương nhiên tôi sẽ làm thay cô, lúc không có tôi, cô gọi điện thoại cho tôi, bất luận cô ở đâu, tôi sẽ đến đầu tiên”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Rồi, tôi biết anh đánh nhau giỏi rồi, được chưa?”

Cố Tuyết Cầm oán trách, trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe đã lái về hướng đỉnh núi.

Thành phố Lâm Giang, trong một hội sở y tế sang trọng nhà họ Vương.

Vài ngày trôi qua, vết thương của Vương Tùng Lâm và Thái Thắng Mai đã tốt lên rất nhiều, băng vải trên người cũng đã ít đi, bây giờ bọn họ đã có thể đi lại được.

Khả năng hồi phục nhanh chóng là do điều kiện y tế hàng đầu của nhà họ Vương, mặc dù bọn họ không phải chi chính, nhưng các loại đãi ngộ được nhận cũng không tồi.

Giờ này, hai người đó vẫn chưa ngủ, đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một ông già bước vào.

“Cậu chủ, có tin tốt”.

Lão Nghê đi vào, kích động nói.

“Nói đi, có tin tốt gì?”

Nghe thấy vậy, Vương Tùng Lâm liền hỏi.

“Phần treo thưởng đó, có người nhận rồi”.

Lão Nghê kích động nói.

“Ồ, là ai, có phải là sát thủ rất mạnh không?”

Vương Tùng Lâm có chút mong đợi hỏi.

“Chắc chắn là sát thủ rất mạnh, lần này tên phế vật đó và cả nhà bọn họ chết chắc rồi”.

Nghe được điều này, Thái Thắng Mai cũng rất kích động, nhớ tới sự sỉ nhục mà bà ta phải chịu đựng trong nhà hàng ngày hôm đó, trong lòng bà ta tràn đầy hận ý.

“Tên sát thủ này, nghe nói khá mạnh. Trong danh sách sát thủ của diễn đàn đó, đứng thứ 15, cậu ta nhận việc, đoán chừng sắp đến Đại Hạ rồi”.

Lúc này, Lão Nghê nói.

“Đợi đợi đợi, để tôi nghĩ đã”.

Lúc này, Vương Tùng Lâm lại có chút do dự, nói với Lão Nghê.

“Còn đợi gì nữa, có gì mà phải nghĩ chứ?”

Thái Thắng Mai lại nóng lòng nói.

“Đàn bà các người thì biết cái gì, bà biết khi cậu chủ mở cho tôi con đường này, nói như thế nào không?”

Nghe thấy vậy, Vương Tùng Lâm có chút cạn lời nói, đàn bà là cái lũ tóc dài não ngắn, còn thích gây rắc rối.

“Nói như thế nào, cậu chủ còn có thể nói như thế nào?”

Thái Thắng Mai chột dạ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK