Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì đúng rồi, cô Cố, có một quý ông bảo tôi đưa cô đến phòng hòa nhạc không trung trên đỉnh tháp”.

Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy, mỉm cười nói.

“Wow!”

Sở Uyển Tình liếc nhìn điện thoại một chút, đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng.

“Sao thế?”

Cố Tuyết Cầm và Lương Giai nghe thấy vậy cùng hỏi.

“Tác phẩm mười năm tâm huyết của Lý Trường Dân sẽ được biểu diễn lần đầu tại phòng hòa nhạc không trung trên đỉnh tháp Lâm Giang, người biểu diễn là Hoàng tử Ếch, hơn nữa buổi biểu diễn sẽ được livestream trên toàn cầu. Đây là tin tức được Lý Trường Dân thông báo trên mạng xã hội ba phút trước”.

Sở Uyển Tình nhìn thấy tin tức được đề xuất trên điện thoại, cực kỳ kinh ngạc nói. Có chuyện gì vậy? Không phải phòng hòa nhạc không trung tháp Lâm Giang ở ngay phía trên kia sao? Sao Long Thiên Tiếu lại bảo cô ấy đưa Cố Tuyết Cầm lên trên đó? Lẽ nào Long Thiên Tiếu đã sớm biết tất cả? Ngoài sự kinh ngạc, trong lòng Sở Uyển Tình còn có rất nhiều nghi vấn.

Nghe thấy lời này của Sở Uyển Tình, Lương Giai và Cố Tuyết Cầm cũng sát lại gần xem tin tức.

“Hóa ra là như vậy, chẳng trách buổi hòa nhạc vốn dĩ đã quyết định vào tối nay đều bị hủy bỏ hết. Hóa ra là tác phẩm Lý Trường Dân bỏ mười năm tâm huyết ra sẽ được công diễn ngay hôm nay, ngay tại chỗ này. Nhưng mà sao lại đột ngột như thế? Sao bây giờ mới công bố thông tin nhỉ?”

Lương Giai nghe thấy vậy cũng cực kỳ cảm khái nói. Tất cả đều quá bất thường, giống như có người cố ý sắp xếp vậy.

Nghe thấy những lời này, Cố Tuyết Cầm vậy mà lại khá bình tĩnh, cô nghĩ ngẫm, vừa hay nghĩ đến điều gì đó.

“Vừa rồi anh nói gì? Có một quý ông ở phòng hòa nhạc không trung đợi tôi sao?”

Cố Tuyết Cầm nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, mời cô Cố đi theo tôi”.

Nhân viên phục vụ lại nói, chỉ là khi nghe thấy điều này, Cố Tuyết Cầm cũng không lề mề nữa mà nhanh chóng đi lên đỉnh tháp. Trong lòng cô có một loại dự cảm mãnh liệt, cô muốn nhanh chóng chứng minh suy đoán trong lòng mình.

Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, quý ông ở phòng hòa nhạc không trung là người mà cô cực kỳ, cực kỳ thân thiết.

“Aizz, Cố Tuyết Cầm, cậu làm gì thế, đợi bọn mình với!”

Sở Uyển Tình và Lương Giai nhìn thấy Cố Tuyết Cầm xông lên cũng vội vàng đuổi theo. Nhân viên phục vụ kia vốn dĩ định đưa Cố Tuyết Cầm lên, không ngờ rằng Cố Tuyết Cầm cứ thế xông lên rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo lên.

Đỉnh tháp, trước cửa phòng hòa nhạc không trung, từ bên ngoài nhìn vào bên trong không thấy đèn đóm gì cả, tối om một mảng. Bởi vì đỉnh tháp Lâm Giang là nơi cao nhất thành phố Lâm Giang nên ánh đèn ở phía dưới hoàn toàn không soi đến đỉnh tháp được.

Hơn nữa đêm nay đèn điện ở xung quanh dường như cố ý giảm độ sáng đi vậy, như thể cố gắng không ảnh hưởng đến sự tối tăm vắng lặng trên đỉnh tháp Lâm Giang vậy.

Cố Tuyết Cầm đứng trước cửa phòng hòa nhạc không trung, chần chừ chưa mở cửa. Bởi vì vừa mới chạy vội lên nên cô còn thở hổn hển, không biết phía sau cánh cửa này sẽ là gì, nên cô muốn bình phục tâm trạng một chút rồi mới mở cửa.

“Cố Tuyết Cầm, cậu phát điên cái gì vậy, chỗ này chả có khỉ gì, cậu chạy đến đây làm gì hả?”

Sở Uyển Tình và Lương Giai cuối cùng cũng đuổi kịp. Nhưng Cố Tuyết Cầm dường như không nghe thấy lời của cô ấy, cô dùng sức đẩy cánh cửa ra.

Sau khi đẩy cánh cửa ra, trong phòng hòa nhạc vẫn tối om như cũ, trong bóng tối, Cố Tuyết Cầm chầm chậm bước vào, Sở Uyển Tình cũng đi theo phía sau cô. Chẳng qua là trong phòng hòa nhạc này tối đen, căn bản không nhìn thấy gì cả.

“Cố Tuyết Cầm, đi thôi, chỗ này tối om ấy, cậu chạy tới đây làm gì?”

Sở Uyển Tình lại nói. Bởi vì Cố Tuyết Cầm đi vào rồi nên cô ấy và Lương Giai không thể không vào theo.

“Tạch tạch tạch!”

Cũng đúng vào lúc này, trong bóng tối vang lên tiếng bật bật lửa. Trong bóng tối trống trải, hiu quạnh, tiếng bật lửa này có vẻ cực kỳ cô độc.

Cái bật lửa này bật mấy lần vẫn chưa cháy, bật đến lần thứ tư, cuối cùng cũng cháy lên.

Trong bóng tối hư ảo, đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa từ chiếc bật lửa, ngọn lửa đó thắp sáng một cây nến khiến không gian xung quanh sáng sủa hơn. Dưới ánh nến mờ nhạt xuất hiện một khuôn mặt mũm mĩm, vừa nhỏ nhắn, vừa dễ thương.

Nơi ánh nến không chiếu sáng đến được vẫn là một vùng tối đen.

Dưới ánh nến, trước sân khấu của phòng hòa nhạc, một cô bé năm sáu tuổi đứng trên ghế dựa, cố gắng châm lửa cho ngọn nến trên bánh kem.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Uyển Tình và Lương Giai đều ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Tịch?”

Cố Tuyết Cầm hơi bất ngờ nói. Long Tiểu Tịch sao lại ở đây, còn có chiếc bánh kem to đùng kia là thế nào?

“Chị Tuyết Cầm, chúc mừng sinh nhật!”

Long Tiểu Tịch châm nến xong cười hi hi nói.

Bánh kem cực kì lớn, bên trên viết mấy chữ: Bà xã, chúc mừng sinh nhật!

Năm năm qua, Long Thiên Tiếu chưa bao giờ gọi cô một tiếng “bà xã”.

Nhìn thấy những chữ viết trên bánh kem, mũi Cố Tuyết Cầm đột nhiên cay cay, hốc mắt bỗng chốc đỏ ửng, nơi mềm mại nhất trong lòng cũng thấy rung động.

“Ngẩn người ra làm gì nữa? Đồ ngốc nhà cậu, hôm nay là sinh nhật của cậu, đừng nói là cậu cũng quên rồi đấy? Đây là bánh kem chồng cậu chuẩn bị cho cậu, to thật đấy, cũng xem như bất ngờ rồi”.

Sở Uyển Tình khe khẽ đẩy Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.

Lúc này Cố Tuyết Cầm mới hoàn hồn, lau lau khóe mắt, sau đó bước đến.

“Bố em đâu?”

Cố Tuyết Cầm đi đến, bế Long Tiểu Tịch đang đứng trên ghế đặt xuống đất, hỏi.

“Bố ở bên đó!”

Long Tiểu Tịch chỉ về một góc tối om ở bên trái, cũng vào lúc này, đèn trong phòng dần dần sáng lên. Cô nhìn theo hướng Long Tiểu Tịch chỉ, chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi trước một cây đàn piano rất lớn.

Người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao ngất mà đầy khí thế.

Nhìn từ bên góc mặt, có thể nhìn thấy trên mặt người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng có thể nhìn được người đàn ông đang đeo một chiếc mặt nạ ếch.

Cố Tuyết Cầm thấy cảnh tượng này lại ngây người trong thoáng chốc.

“Ấy, anh ta biết Tuyết Cầm thích những bản nhạc của Lý Trường Dân nên anh ta mới hóa trang thành Hoàng tử Ếch đàn nhạc của Lý Trường Dân đúng không? Nhưng mà anh ta biết chơi piano à? Dù sao cũng thấy lãng mạn quá đi!”

Sở Uyển Tình thấy cảnh này không nhịn được mà bật cười, cảm khái nói.

Nhưng mà tiếp sau đó, Sở Uyển Tình trong nháy mắt phải sửng sốt.

Cả phòng hòa nhạc bừng sáng, giữa không trung phòng hòa nhạc, trên màn hình ảo xuất hiện mấy hàng chữ:

Bản nhạc: River flows in you

Tác giả: Lý Trường Dân

Biểu diễn: Hoàng tử Ếch

Tác phẩm tâm huyết mười năm xin tặng cho người tôi yêu thương, chúc mừng sinh nhật, chúc em mãi mãi hạnh phúc vui vẻ!

Cố Tuyết Cầm ngẩn ngơ, rất nhiều thông tin ập vào trong đầu cô, khiến cô không kịp ứng phó. Cô cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi trong khóe mắt, tay trái nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch, tay phải bụm miệng, có chút không thể tin được, lại có chút cảm động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK