Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói đến kinh nghiệm, Thanh Dao hiển nhiên kém xa Lão Kỳ này, con bé thắng là nhờ bộ pháp và thân pháp tinh xảo, khiến cho Lão Kỳ không có cách nào khác”.

Thấy cháu gái mình quả thực đã học được chút gì đó, Lục Huyền Cơ có chút an ủi nói.

“Ông xem có cần cô chủ dạy ông không, cũng dạy tôi với, để cho chúng ta nâng cao sức mạnh, thân pháp và bộ pháp này quả thực mạnh hơn thân pháp bộ pháp bình thường rất nhiều”.

Quản gia có chút thèm muốn nói.

“Haizz? Không được, nếu như vậy, chúng ta chẳng phải là trở thành kẻ trộm sao, nếu để cậu Long biết, xấu hổ chết đi được, cậu ấy tức giận, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được”.

Nghe thấy vậy, Lục Huyền Cơ vô cùng kiên quyết nói.

“Cũng đúng”.

Quản gia nhàn nhạt nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa xem đoạn video, hiệp cuối cùng này kéo dài rất lâu gần một giờ đồng hồ, nhưng bọn họ lại xem không bỏ sót một giây một phút nào.

Sau khi Long Thiên Tiếu rời khỏi đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou, anh gọi điện thoại cho Cố Tuyết Cầm trước, nói rằng mình qua muộn chút, sau đó anh lại gọi cho Lương Tuyết Oánh, nhờ cô trông coi bọn trẻ rồi anh lái xe đến trường mẫu giáo đón Long Tiểu Tịch.

Bởi vì Tần Tiểu Manh cũng sống ở biệt thự trên đỉnh núi, cho nên, ba người bọn họ đều tiện đường.

Mặc dù Tần Tiểu Manh chê xe của Long Thiên Tiếu, cảm thấy xe của anh không có nhãn hiệu gì, nhưng để đỡ phiền phức, cô đành miễn cường ngồi xe Long Thiên Tiếu về nhà.

“Ông chú kì quái, thật sự làm theo phương pháp điều dưỡng mà chú nói, nội thương của cháu sẽ khôi phục sao?”

Tần Tiểu Manh có chút lo lắng nói, Long Thiên Tiếu dạy cô cách thở và cách điều trị vết thương, cô cũng không biết nó có tác dụng gì không.

Tuy nhiên, nghĩ đến Long Thiên Tiếu luôn là người khá đáng tin, trong lòng cô cũng tin tưởng phần nào.

“Có thể”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Vậy được, cháu sẽ tin chú. Còn có, chú muốn bọn họ nghe theo chú, tại sao chứ? Cháu luôn cảm thấy trong đó có âm mưu rất lớn, chú dẫn bọn cháu đến, chắc chắn không chỉ đơn thuần muốn huấn luyện bọn cháu”.

Tần Tiểu Manh lại vô cùng tò mò nói.

“Cháu quan tâm đến những chuyện này làm gì?”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời.

“Sao cháu không thể quan tâm? Chú dạy cháu võ công, cháu có thể giúp chú, giúp chú thống nhất thế lực ngầm thành phố Lâm Giang”.

Tần Tiểu Manh ung dung nói.

“Chỉ dựa vào cháu?”

Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu nói.

“Sao, cháu không được hả? Cháu thấy cháu rất lợi hại mà, võ sĩ chuyên nghiệp cũng không phải là đối thủ của cháu!”

Thấy bộ dạng khinh thường người khác của Long Thiên Tiếu, trong lòng Tần Tiểu Manh rất khó chịu, rốt cuộc đây là vẻ mặt khốn nạn gì, có cần coi thường người khác vậy không?

“Cháu từng giết người chưa?”

Long Thiên Tiếu nhếch miệng hỏi.

“Uh uh! Chưa từng! Làm cái đó, cần giết người sao?”

Nghe được câu này, Tần Tiểu Manh sửng sốt hồi lâu rồi mới hỏi.

“Đương nhiên”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Thế thì thôi vậy, một con gà cháu còn không dám giết!”

Tần Tiểu Manh có chút sợ hãi nói, nghe lời của ông chú này, sao cô cảm thấy hình như chú ấy đã từng giết người vậy nhỉ.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếp chỉ đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục lái xe.

“Đúng rồi, ông chú kì quái, tại sao chú sợ vợ thế?”

Tần Tiểu Manh lẩm bẩm.

“Tại sao cháu nói vậy?”

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Tần Tiểu Manh, hỏi.

“Ban nãy vừa mới ra ngoài chú liền gọi điện cho vợ, vậy chẳng phải là sợ vợ sao. Mặc dù chú không nói mấy lời sến sẩm, nhưng có thể nhìn ra, chú rất quan tâm đến cảm nhận của vợ chú”.

Tần Tiểu Manh lại nói.

“Cháu có thể bớt nói lảm nhảm đi được không?”

Long Thiên Tiếu cạn lời nói, nói xong, anh dừng xe ở ven đường.

“Này, ông chú kì quái, chú làm gì đó?”

Tần Tiểu Manh có chút kinh ngạc nói, ý nghĩ đầu tiên là cảm thấy ông chú này chê cô nói nhiều, muốn vứt bỏ cô lại.

“Xuống ngồi ghế sau đi”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Tại sao, dựa vào đâu chứ, cháu cảm thấy ngồi ghế lái phụ khá thoải mái, cháu không muốn ngồi ghế sau đâu”.

Tần Tiểu Manh vặn vẹo thân thể, không vui nói.

“Đây không phải là chỗ dành cho cháu, cháu xuống ngồi ghế sau đi, đợi lát nữa cô ấy phải ngồi ở đây”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Chậc chậc chậc, chú đúng là nô lệ của vợ mà!”

Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh liền nói, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.

“Được rồi, đi thôi, xem ra làm nô lệ của vợ, chú rất vui nhỉ!”

Tần Tiểu Manh có chút châm biếm nói, Long Thiên Tiếu lại nhắm mắt làm lơ, anh khởi động xe đi tiếp.

Khi bọn họ đến trường mẫu giáo, trời đã tối đen, thời tiết cuối thu trời tối rất sớm.

Lúc này cổng trường mẫu giáo có rất ít người, chỉ thấy Long Tiểu Tịch nắm tay Lương Tuyết Oánh đứng đợi ở đó, sau khi đỗ xe, Long Thiên Tiếu liền xuống xe.

“Bố!”

Long Tiểu Tịch hét lên trước, Long Thiên Tiếu bước tới sờ chiếc đầu nhỏ của Long Tiểu Tịch.

“Cô giáo Lương, để cô đợi lâu rồi. Làm phiền cô quá!”

Long Thiên Tiếu nói với Lương Tuyết Oánh.

“Anh Long khách sáo rồi. Anh Long giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn không biết nên cảm ơn anh như thế nào!”

Lương Tuyết Oánh nói.

“Ồ? Sao đó?”

Long Thiên Tiếu có chút kinh ngạc nói.

“Anh Long vẫn chưa biết à? Người trong thành phố đến, nói tôi có công bảo vệ bọn trẻ, muốn khen thưởng tôi, còn cho tôi rất nhiều phúc lợi liên quan, tóm lại tiền đồ vô cùng tươi sáng. Hơn nữa, hôm nay người của sở giáo dục thành phố đến xử lý những đứa trẻ đó và bố mẹ của chúng, nghe nói bọn họ không được sinh sống và làm việc ở thành phố Lâm Giang nữa”.

Lương Tuyết Oánh kể lại mọi việc.

“Những chuyện này đều theo lẽ thường”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Thật ra, tôi chỉ làm những việc tôi nên làm, có phải là anh Long giúp tôi nói quá nhiều lời hay ý đẹp với sở giáo dục thành phố không?”

Lương Tuyết Oánh có chút ngượng ngùng nói.

“Cô giáo Lương nói gì vậy, tôi biết cô Lương đối xử với bọn trẻ rất ân cần chu đáo, đây là điều đáng quý và xứng đáng được khen thưởng”.

Long Thiên Tiếu lại mỉm cười nói.

Nghe thấy vậy, Lương Tuyết Oánh lại có chút xấu hổ, nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười chân thành, ai cũng thích loại cảm giác được người khác công nhận này.

Long Thiên Tiếu là phụ huynh, cô là giáo viên, phụ huynh đánh giá cao cách làm việc của giáo viên, đương nhiên cô rất vui.

“Cảm ơn anh đã tin tưởng”.

Lương Tuyết Oánh nói.

“Không cần khách sáo, có gì đâu, tôi về trước đây”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.

“Ok”.

Nghe thấy vậy, Lương Tuyết Oanh liền đáp lại, thấy bóng lưng Long Thiên Tiếu rời đi, trong lòng Lương Tuyết Oánh có chút chấn động, e rằng thân phận của Long Thiên Tiếu rất không đơn giản, nếu không sao có thể khiến nhiều người rời khỏi trường mẫu giáo như vậy, thậm chí mấy phụ huynh đó không có cơ hội sinh sống ở thành phố Lâm Giang nữa.

Rốt cuộc Long Thiên Tiếu là ai mới có thể làm được chuyện này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK