Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nói là xin lỗi, không nghe thấy sao?”

Bà cụ Cố lại tăng giọng, gần như là ra lệnh.

“Mẹ, dựa vào đâu?”

“Đúng vậy, kêu bọn con xin lỗi một kẻ vô dụng, điều này không thể”.

Lưu Thị và Dương Thị miễn cưỡng nói.

“Tôi đếm đến ba, nếu không xin lỗi, các người tự gánh lấy hậu quả”.

Sắc mặt bà cụ Cố lạnh lùng nói.

“Một!”

Bà cụ hét lên.

“Hai!”

Bà cụ tiếp tục đếm.

“Tôi, tôi xin lỗi. Chú ba, tôi xin lỗi, tôi không nên nói xấu chú, tôi không nên sỉ nhục chú”.

Lưu Thị nghiến răng, nói trước. Nếu bà cụ đã yêu cầu bà ta xin lỗi, vậy thì hết cách rồi, ở trong gia tộc này, đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội với bà cụ.

Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Cố, bà cụ nắm được huyết mạch của tất cả mọi người, đại khái là thuận theo bà cụ thì sống, kẻ làm trái lại, không chết thì cũng bị tiêu diệt.

“Tôi cũng xin lỗi! Chú ba, xin lỗi, chúng tôi không nên nói những lời như vậy, tôi xin lỗi chú”.

Dương Thị cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng nói.

“Quên chuyện này đi!”

Cố Vân Sơn nghe thấy vậy, nói. Lời xin lỗi khô khan này không phải là một lời xin lỗi thật lòng, đây là bị ép. Bản thân lời xin lỗi này không có thành ý, chỉ là sự bất đắc dĩ của đối phương mà thôi, nhưng nó vẫn khiến ông ta cảm thấy sảng khoái.

Suy cho cùng, niềm vui thường được dựa trên sự đau khổ của người khác.



“Các người quả nhiên là chó, hơn nữa còn là một con chó giữ nhà, ỷ thế hiếp người”.

Long Thiên Tiếu thấy vậy, đột nhiên khinh thường nói.

Sỉ nhục, đây chính là sự sỉ nhục trần trụi, người nhà họ Cố ở đó cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng không có cách nào khác, bọn họ tức mà không dám nói gì.

“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”

Mặt bà cụ Cố tái mét, hỏi. Giờ phút này, dự án hợp tác với nhà họ Tần liên quan đến huyết mạch của nhà họ Cố, bà ta đành phải thỏa hiệp.

“Bà muốn nói như thế nào? Quyền lợi bà đưa ra là gì?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Vợ cậu, biển thủ công quỹ mua ô tô. Nếu các người không làm theo lời tôi nói, tôi sẽ báo cảnh sát, biển thủ hàng triệu tệ công quỹ, đủ cho các người ngồi tù dài dài”.

Mặt bà cụ lạnh tanh, trông như đang nắm chắc phần thắng vậy.

“Bằng chứng đâu?”

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu cảm thấy có chút nực cười, sau đó hỏi. Đầu óc kém cỏi, không nên ngồi ở vị trí chủ một gia tộc, rõ ràng là một kẻ ngu dốt mà còn thích làm bộ, có vẻ như vị trí chủ nhà họ Cố khiến bà ta cảm thấy rất kiêu ngạo.

“Chứng cứ? Muốn có rất đơn giản, tùy ý tra cứu tài khoản của gia tộc là ra”.

Bà cụ Cố tự tin nói.

“Cố Tuyết Cầm, mẹ nói tại sao con có tiền để mua xe. Hóa ra là con đã làm loại chuyện đó, vì một kẻ vô dụng, con dám biển thủ tiền của gia tộc. Cố Tuyết Cầm, mẹ thấy con bị điên rồi”.

Nghe thấy vậy, Vương Mỹ nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, trách mắng.

“Con không có”.

Cố Tuyết Càm nhìn Vương Mỹ, kiên quyết nói. Cô biết bào chữa như vậy là vô ích, nhưng vô vẫn nói ra.

“Không có, nếu không có, con nói cho mẹ xem con lấy tiền ở đâu ra?”

Vương Mỹ nóng lòng muốn xác thực, dường như muốn nhanh chóng xử lý lỗi lầm của Cố Tuyết Cầm vậy.

“Mẹ, mẹ là mẹ của con, ngay cả mẹ cũng không tin con sao? Người khác nói gì mẹ đều tin, mẹ thật sự khiến con rất thất vọng”.

Cố Tuyết Cầm nhìn vào Vương Mỹ, cô lắc lắc đầu, thất vọng nói.

“Cố Tuyết Cầm, cô nói không làm, vậy cô chứng minh bằng cách nào?”

Bà cụ Cố lại nói, hàng triệu tệ, nhiều tiền như vậy, nhất thời lấy từ đâu ra, chỗ mà Cố Tuyết Cầm có thể lấy được, chính là dự án hợp tác với nhà họ Tần, Cố Tuyết Cầm này chắc chắn đã động tay động chân vào dự án, biển thủ tiền tiêu xài riêng.

Hành vi như vậy, trên thực tế chỉ cần chuyên tâm điều tra, rất dễ để tìm ra.

“Nhà họ Cố cỏn con, nghèo đến nỗi không có tư cách mua biệt thự trên đỉnh núi, đối với các người, mấy triệu tệ là một con số rất lớn, nhưng đối với tôi, nó chẳng là gì cả”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đứng lên nói, trong giọng điệu mang theo vẻ khinh thường sâu sắc.

“Ý của cậu là, cậu mua được biệt thự trên đỉnh núi rồi? Những lời này, hôm đó cậu đã nói trước toàn thể mọi người, đã nhiều ngày trôi qua, không biết cậu mua được chưa? Nếu thật sự cậu có đủ tiền, đồng thời cũng có đủ tư cách để mua bất kì một căn biệt thự nào trên đỉnh núi. Nhà họ Cố tôi sẽ thừa nhận rằng đã hiểu lầm hai người, cả nhà chúng tôi từ lớn đến bé sẽ khấu đầu nhận lỗi với cậu”.

Bà cụ Cố nhìn Long Thiên Tiếu, nói bằng giọng điệu lạnh lùng, một kẻ ăn hại, vọng tưởng mua biệt thự trên đỉnh núi, quả thực buồn cười chết đi được, đây là một câu chuyện cười hài nhất năm.

“Khấu đầu tạ lỗi, là bà nói đấy nhé. Nếu các người đã muốn làm như vậy, tôi sẽ chiều. Chờ tôi mấy phút, tôi sẽ chứng minh cho các người thấy”.

Long Thiên Tiếu đứng dậy, sau đó liền đi lên lầu.

Đám người thấy thế, đủ các loại lời lẽ châm chọc vang lên.

“Lên đi, ha ha ha, làm bộ làm tịch!”

“Mọi người xem, liệu cậu ta có nhảy cửa sổ rồi trốn thoát không? Không thể lấy ra bằng chứng, lại sợ mất mặt, tôi nghĩ cậu ta chỉ có thể trốn bằng cách đó”.

“Ha ha ha ha ha…”

Đám người nghe xong cười ồ lên. Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, bầu không khí trầm mặc tại hiện trường liền biến mất, lúc này, cả căn phòng huyên náo trở lại.

Không lâu sau, Long Thiên Tiếu từ trên lầu đi xuống, trên tay anh còn có thêm một quyển sổ đỏ.

“Đây là gì, giấy chứng nhận nhà sao?”

“Chứng nhận nhà? Hù dọa ai vậy, là giấy chứng nhận quyền sở hữu biệt thự trên đỉnh núi hả?”

“Chắc là vậy, nếu không làm sao dọa người được, ha ha ha!”

Thấy Long Thiên Tiếu cầm theo một quyển sổ màu đỏ, đám người không khỏi chế nhạo. Hôm nay, bọn họ đến để xem vở kịch hài do Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm diễn.

“Các người nói không sai, đây chính là giấy chứng nhận quyền sở hữu căn biệt thự trên đỉnh núi, cái này có thể chứng minh rằng tôi đã mua được nó rồi chứ?”

Long Thiên Tiếu cầm giấy chứng nhận trong tay, nói với đám người.

“Cậu nói có, không xem làm sao chúng tôi biết có phải hay không?”

“Đúng đó đúng đó, tôi nghĩ là cậu tùy tiện lấy một tờ giấy chứng nhận lòe chúng tôi”.

“Đúng thế, bớt giở trò đi, chúng tôi không phải là trẻ con, đâu có dễ lừa như vậy!”

Đám người thấy thế, bắt đầu nghi ngờ chất vấn.

“Long Thiên Tiếu, nếu cậu nói đây là giấy chứng nhận bất động sản biệt thự trên đỉnh núi, cậu có dám đưa cho tôi xem không?”

Bà cụ Cố nhìn quyển sổ trên tay Long Thiên Tiếu, nói. Hiện tại, bà ta vẫn không tin Long Thiên Tiếu có thể mua được căn biệt thự đó, càng không tin quyển sổ trong tay anh là giấy chứng nhận quyền sở hữu.

Vương Mỹ thấy thế, cũng khịt mũi khinh thường, tên này có bệnh hả, tùy tiện lấy một quyển sổ đỏ để lừa bịp? Đầu kẻ vô tích sự này mọc cỏ rồi.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy liền đưa quyển sổ cho bà cụ Cố, bà ta mở ra xem, ban đầu hơi cau mày lại, sau đó sắc mặt liền thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK