“Thế à? Vậy đợi thêm một lát”.
Cố Tuyết Cầm có chút do dự, cô vừa tắm xong và sấy khô tóc, đang tựa vào người Long Thiên Tiếu, mái tóc đen nhánh còn mang theo hương thơm, khăn lau tóc buông lơi một cách tùy ý, xuyên qua mái tóc có thể nhìn thấy dung mạo hoàn mỹ của Cố Tuyết Cầm, đôi mắt còn mang theo ý cười, vô cùng quyến rũ.
“Anh nhìn gì thế?”
Nhận ra ánh mắt của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm đỏ mặt hỏi. Tuy rằng có câu nói “Phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp” nhưng trong lòng Cố Tuyết Cầm vẫn có chút ngọt ngào.
“Xinh”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì mỉm cười và nói.
Nhìn thấy dáng vẻ của Cố Tuyết Cầm, trong lòng Long Thiên Tiếu lại nhớ đến một khuôn mặt khác, cũng xinh đẹp như vậy, một khuôn mặt lúc nào cũng mang theo nét cười như vậy.
Long Thiên Tiếu không hề thể hiện ra ngoài những suy nghĩ trong lòng.
“Vậy sao? Từ khi nào đã học được cách nói năng ngọt xớt như vậy?”
Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu một cái, không vui nói.
“Đúng thế. Mồm miệng dẻo kẹo, đàn ông chẳng ra làm sao cả. Bố trước đây cũng nói con xinh đẹp, còn nói sau khi lớn lên con sẽ là đại mỹ nhân”.
Lúc này, Long Tiểu Tịch ở bên cạnh phẫn nộ nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời này, suýt thì bật cười.
“Bố nói thật mà”, Long Thiên Tiếu có chút cạn lời đáp lại Long Tiểu Tịch.
“Bố nói cái gì mà chả là thật, dù sao thì cũng chẳng có ai biết con lớn lên trông như thế nào”, Long Tiểu Tịch vừa làm bài tập vừa oán hận nói.
“Tiểu Tịch lớn lên chắc chắn sẽ là đại mỹ nữ, không có gì phải nghi ngờ, chắc chắn là thế”, Cố Tuyết Cầm bật cười và nói.
“Em tin lời chị Tuyết Cầm nói, bởi vì chị Tuyết Cầm là người tốt, còn nấu nhiều món ngon cho em ăn. Em thích ăn nhất là món canh xương hầm của chị Tuyết Cầm nấu”, Long Tiểu Tịch nói một cách nghiêm túc.
“Canh xương hầm là bố nấu đó”, trong lòng Long Thiên Tiếu có chút ấm ức.
“Con mặc kệ”, Long Tiểu Tịch ngang ngược nói.
“Vẫn không trả lời tin nhắn, có lẽ dọa người ta sợ chạy mất rồi, đó là một trăm ngàn tệ đó, gần bằng tiền lương một năm của tôi rồi, phút chốc kiếm được tiền lương một năm, nằm mơ cũng có thể bật cười tỉnh dậy”, Cố Tuyết Cầm thất vọng nói.
“Sẽ trả lời. Bỏ ra một trăm ngàn tệ để đổi lấy một video dài ba phút là hoàn toàn đáng giá. Anh ta có thể kiếm lại được số tiền này, thậm chí gấp mấy lần, mấy chục lần, mấy trăm lần”, Long Thiên Tiếu nói một cách chắc chắn.
“Buzz buzz buzz…”
Lúc này, điện thoại của Cố Tuyết Cầm rung lên hai lần, có ba tin nhắn Weibo được gửi đến.
“Ok, không vấn đề gì, chỉ một con số, một trăm ngàn tệ”.
“Hãy sử dụng phương thức thanh toán của bên thứ ba, một tay giao tiền, một tay giao hàng”.
“Nếu tiện thì có thể thanh toán qua Taobao Mall”.
Cố Tuyết Cầm đọc tin nhắn, rõ ràng là sửng sốt, có chút không tin được. Giá cả tăng lên gấp đôi và đối phương đã đồng ý.
“Woa, quá tốt rồi, đối phương đã đồng ý rồi”.
Sau khi Cố Tuyết Cầm phục hồi lại tinh thần, không nhịn được hét lên một tiếng, bởi vì quá vui mừng nên cô đã ôm chặt lấy Long Thiên Tiếu.
Một trận hương thơm ùa vào lòng, Long Thiên Tiếu cảm thấy có chút khác thường. Dáng người của Cố Tuyết Cầm rất đẹp, chỗ cần có thịt thì có thịt, dáng người không phải gầy kiểu da bọc xương, ôm vào có cảm giác rất thích.
Lúc này, cơ thể xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu dính chặt vào nhau, Long Thiên Tiếu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm, cảm giác này khiến Long Thiên Tiếu có chút không kiềm chế được.
Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông khỏe mạnh.
Mà Cố Tuyết Cầm không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà vóc dáng cũng đẹp.
Trong tình huống này, muốn kiểm chế bản thân đối với Long Thiên Tiếu mà nói là vô cùng khó.
“Khụ khụ…”
Long Thiên Tiếu ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ, Long Tiểu Tịch vẫn còn ở bên cạnh.
“Con không nhìn thấy gì cả, con đang làm bài tập”.
Long Tiểu Tịch ở bên cạnh khẽ khàng nói, lời vừa dứt thì Cố Tuyết Cầm có chút xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, vội vàng buông Long Thiên Tiếu ra, hình như cô đã quá kích động rồi, Long Tiểu Tịch vẫn còn ở bên cạnh.
Cho dù Long Tiểu Tịch không ở bên cạnh thì cô cũng không nên làm như vậy với Long Thiên Tiếu, dù sao thì cô cũng là con gái, con gái thì phải ý tứ một chút.
“Hiệu lực của trà nhân sâm vừa nãy hơi mạnh”, Cố Tuyết Cầm nói, để giảm bớt ngại ngùng.
“Ừ, lần sau tôi sẽ để ý, tuy rằng uống nhiều trà này sẽ chữa khỏi bệnh trong người cô nhưng mà uống ít đi một tý cũng không sao”, Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Buzz buzz buzz…”
Lúc này, điện thoại của Long Thiên Tiếu rung lên. Long Thiên Tiếu liếc nhìn, là Lâm Hi gọi đến.
“Tôi đi nghe điện thoại”, Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Tôi nhìn thấy là điện thoại của phụ nữ”, Cố Tuyết Cầm nói với giọng điệu khác thường.
“Là điện thoại của một người bạn”.
Long Thiên Tiếu bật cười và nói.
“Ờ, thế anh nghe đi”.
Cố Tuyết Cầm đáp một tiếng và nói. Long Thiên Tiếu cũng không biết phải làm sao, sau đó mở cửa, ra đến bên ngoài mới nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh cả, Bách Lý Vô Cầu muốn gặp anh, chỉ muốn gặp một mình anh”, đầu bên kia điện thoại truyển đến giọng nói của Lâm Hi.
“Bao giờ? Ở đâu?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh ta muốn gặp ngay bây giờ, địa điểm là quán trà Nhất Phẩm Lâu, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho anh”.
Lâm Hi nói trong điện thoại, Long Thiên Tiếu nghe vậy liền nhìn đồng hồ, bây giờ cũng không phải quá muộn, mới khoảng tám giờ.
“Được, bây giờ tôi sẽ qua đó”.
Long Thiên Tiếu nhanh chóng đồng ý. Tuy rằng Bách Lý Vô Cầu vội vàng hẹn anh như vậy nhưng anh lại không cho rằng anh ta có chuyện gì gấp gáp.
Phong cách làm việc của Bách Lý Vô Cầu vẫn luôn như vậy, có chút tùy ý, khi nào tâm huyết dâng trào, nói làm là làm.
Kể cả như vậy thì Long Thiên Tiếu vẫn quyết định đi đến đó, đã nhiều năm trôi qua rồi, có một số việc, anh không thể không đối diện, có một số vấn đề không thể không giải quyết. Cho dù Bách Lý Vô Cầu không hẹn anh thì sớm muộn gì anh cũng sẽ hẹn Bách Lý Vô Cầu.
Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên Tiếu quay về phòng của Cố Tuyết Cầm. Lúc này, Cố Tuyết Cầm đang trao đổi với cái người trên Weibo đó, có lẽ là giao dịch rất thuận lợi.
“Bây giờ tôi phải đi ra ngoài một chuyến, cô giúp tôi trông con bé một lát, cho nó đi ngủ đúng giờ”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, cô đang tập trung kiếm tiền, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên.
“Là phụ nữ hẹn anh à?”
Cố Tuyết Cầm hỏi một cách tự nhiên.
“Là Bách Lý Vô Cầu”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Vậy anh đi đi, về trước mười hai giờ”, Cố Tuyết Cầm đáp với dáng vẻ đã hiểu rõ.
“Tại sao lại là trước mười hai giờ, tôi có chìa khóa”, Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Một người đàn ông, cả ngày vắng nhà, như thế là tốt sao? Đến mười hai giờ thì tôi sẽ khóa trong, anh ở ngoài luôn đi!”, Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu, không vui nói.