Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây đây là thế nào?”

Lúc này, một bà lão từ trong đám đông tiến vào, nhìn thấy xung quanh là xe cảnh sát, lại có nhiều người nằm trên đất như vậy, bà ấy cũng phát hoảng.

“Bà ơi, không sao đâu, đứa nhỏ ở chỗ này!”

Cố Tuyết Cầm thấy vậy, liền hô lên. Bà lão nhìn thấy cảnh tượng này sao có thể không nhận thức được đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nhìn thấy cô bé mập được Cố Tuyết Cầm bảo vệ sau lưng, trong lòng bà ấy mới an tâm hơn.

“Bà lão là người thu nhận nuôi dưỡng đứa bé. Người nhà bà ấy chết trong cuộc chiến tranh ở Nam Cảnh. Đứa bé được bà ấy cứu sống từ trong tay một chiến sĩ tử trận. Trên người đứa bé chỉ có một bức huyết thư của người bố trước khi tử trận để lại, sau khi hi sinh vì tổ quốc, bố mẹ cô bé có thể đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ biên giới phía Nam”.

Long Thiên Tiếu đi đến bên cạnh bà lão, cầm lấy cái tay gầy khô của bà ấy rồi giơ lên.

“Đứa trẻ này, có lẽ trong lúc chạy trốn vì quá sợ hãi nên không nói được đến tận bây giờ. Năm năm qua, bà lão tốt bụng và cô bé sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào việc nhặt phế phẩm nuôi cô bé, dựa vào việc nhặt phế phẩm cùng với sự giúp đỡ của cô giáo Lương để được đi học ở nhà trẻ”.

“Bố mẹ cô bé vì sự yên ổn của Đại Hạ mà hi sinh chính tính mạng mình. Trong lớp học này, hơn một nửa số phụ huynh đã yêu cầu đuổi học cô bé, đuổi cô bé đi. Nói cô bé nhếch nhác, nói cô bé là một quái thai! Đây là sự công kích ác độc, là sự kỳ thị ác độc. Tôi muốn hỏi hơn một nửa số bậc phụ huynh kia, điều gì khiến lòng nhân ái cơ bản mà mấy người cũng không có, nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy? Có phải mấy người có chút tiền, liền cảm thấy mình cao quý hơn những người khác rất nhiều không? Tôi hiện giờ nói cho hơn một nửa số phụ huynh kia biết, mấy người không để cho đứa bé và bà lão một con đường sống, thì tôi cũng vậy sẽ không để cho các người một con đường sống. Tôi sẽ khiến mấy người không sống nổi ở thành phố Lâm Giang này”.

Long Thiên Tiếu nhìn mọi người, sau đó nói. Trong số những người xung quanh đây đương nhiên cũng có người sáng nay công kích cô bé mập và bà lão, hiện giờ bọn họ đều cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.

“Các người bây giờ không dám lên tiếng, tôi tin rằng không phải vì mấy người đuối lý mà chỉ vì mấy người không mạnh bằng tôi. Nếu như bây giờ chúng ta có địa vị ngang nhau, mấy người cũng sẽ xem mạng người như cỏ rác. Bởi vì lũ các người vốn là rác rưởi, rác rưởi chính là rác rưởi, rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi thôi”.

Long Thiên Tiếu nhìn mấy bậc phụ huynh đó, vẻ mặt khinh bỉ nói.

“Nói cho cùng, thì ra là như vậy sao, đúng thật không phải con người, đám người đó nên đi chết đi! Hiện giờ tôi thấy anh trai này đánh Triệu Nguyên còn chưa đủ đâu!”

“Thấy người ta không nói chuyện được liền bắt nạt người ta, mà chỉ là một đứa bé, bố mẹ con bé còn là liệt sĩ đấy, không nên bị đối đãi như vậy”.

“Sau khi thành liệt sĩ mà còn bị đối xử như vậy, về sau còn ai dám lấy mạng mình bảo vệ tổ quốc nữa?”

“Để cho họ cút khỏi thành phố Lâm Giang, để cho thứ rác rưởi như vậy cút khỏi thành phố Lâm Giang đi”.

“Phải, mau cút đi, thành phố Lâm Giang không có thứ rác rưởi như vậy”.

Không thể nghi ngờ lời nói của Long Thiên Tiếu đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng mọi người, những bậc phụ huynh lúc sáng còn công kích bà lão và cô bé mập giờ từng người mặt mũi xám xịt chạy trốn.

“Bụp bụp bụp!”

Đám đông kích động, lại vươn chân lên giẫm vào người Triệu Nguyên và Mã Hi Mai, hiện trường vô cùng hỗn loạn, Trần Hướng Thiên trông thấy cảnh này cũng mặc kệ, mắt nhắm mắt mở, bọn họ tuy không phải người Nam Cảnh nhưng cũng phẫn nộ thay cho đồng chí đồng đội của mình.

Một người bố đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ lãnh thổ và công dân Đế Quốc nhưng con gái anh ta vậy mà lại bị bức ép đến như vậy, điều này làm bùng lên sự giận dữ trong lòng tất cả mọi người.

Bà lão nghe được những lời này cũng rơi lệ, mấy năm nay chưa từng có người nào lên tiếng thay cho bà ấy, điều bà ấy quan tâm không phải bản thân mình mà chính là cô bé mập. Bất luận thân phận của cô bé mập thế nào thế giới này đều quá ác độc khi cố ý nhắm vào một đứa bé như vậy.

“Bà ơi, bà yên tâm, chuyện ở đây đã xử lý xong xuôi rồi. Ngày mai cháu sẽ đến bộ ngành trong thành phố, lấy trợ cấp mà bà nên có, để hai người chuyển đến ở ngôi nhà mới”.

Long Thiên Tiếu lại nói với bà lão.

“Cảm ơn Thiên Tiếu, cảm ơn cháu, bà không thể nhận thêm ân huệ của cháu nữa”.

Bà lão nghe vậy, lại lắc đầu nói.

“Không phải là ân huệ của cháu, đây là những gì hai người nên nhận được, là các ban ngành nên cấp cho hai người, bố cô bé tử trận, cô bé nên được Đế Quốc nuôi dưỡng”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

“Cái này”.

Bà lão nghe vậy không biết nói gì thêm, chỉ là có chút cảm động không nói rõ được, trên thế giới này vẫn còn những người tốt như vậy.

“Được rồi, cháu đưa hai người về nhà!”

Lúc này, Long Thiên Tiếu nói.

“Cô giáo Lương, tôi đi trước đây, có chuyện gì cô nói chuyện với Trần Hướng Thiên là được, hoặc trực tiếp tìm đến tôi. Chuyện ở chỗ này, Trần Hướng Thiên sẽ giúp tôi xử lý”.

Long Thiên Tiếu lại nói với Lương Tuyết Oánh.

“Được, anh Long yên tâm”.

Lương Tuyết Oánh cũng nói, trong lòng dò đoán thân phận của Long Thiên Tiếu, Trần Hướng Thiên chỉ nghe theo lời sai bảo của Long Thiên Tiếu có thể thấy được thân phận Long Thiên Tiếu khủng thế nào?

Sau khi xử lý xong chuyện này, Long Thiên Tiếu liền bảo ba người lên xe, anh sẽ đưa bà lão và cô bé mập về, sau đó mới lái xe về nhà mình.

Nơi cô bé mập sống là một túp lều gỗ nhỏ bên trong ngõ hẻm, một nơi như vậy khi đến mùa xuân hoặc khi trời mưa to, gió lớn, lung lay như sắp đổ, mưa dột khắp nơi, rất khó để tưởng tượng ra nhiều năm như vậy, đứa nhỏ và bà lão làm sao sống được ở nơi này.

“Hôm nay những gì anh làm rất tốt, hai người kia đúng là nên chết đi”.

Sau khi cô bé mập và bà lão rời đi, Cố Tuyết Cầm có chút cảm khái nói, từ trong đám phụ huynh kia cô mới nhận thức được lòng người, sự ác độc, thành kiến, kỳ thị, xấu xí méo mó thực sự trên thế gian này.

“Nếu là năm năm trước, bọn họ đều phải chết”.

Long Thiên Tiếu lái xe, ánh mắt lạnh lùng nói, thứ rác rưởi đó, anh không biết để chúng ở trên đời này làm cái gì, mỗi một người, nếu sự lương thiện và thương cảm cơ bản cũng không có thì họ không xứng làm người, hẳn không nên sống trên đời này.

“Năm năm trước? Năm năm trước, anh là ai?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, có chút dò hỏi nói, năm năm trước cô nghe qua rất nhiều lần năm năm trước, cô rất tò mò, năm năm trước Long Thiên Tiếu như thế nào, vì sao luôn nói năm năm trước?

Long Thiên Tiếu nghe vậy, lại trầm mặc, anh không muốn nói chuyện năm năm trước, lúc này cũng không biết tìm cái gì để lấy cớ.

“Vừa rồi công phu anh dùng hình như có rất nhiều điểm tương đồng với những gì anh đã dạy cho Tần Tiểu Manh. Chẳng lẽ khi anh đánh bọn chúng đã dùng Thái Cực Quyền sao?”

Thấy Long Thiên Tiếu không trả lời, Cố Tuyết Cầm chỉ có thể nói sang chuyện khác, có chút cơ sở hỏi.

Năm năm trước, Cố Tuyết Cầm cảm thấy năm năm trước nhất định xảy ra chuyện gì đó, mới khiến Long Thiên Tiếu thay đổi thành như bây giờ, là chuyện gì khiến một người đàn ông thay đổi đến mức bản thân mình cũng thấy xa lạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK