Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà khi thấy Lôi Hổ, sắc mặt Cố Vân Sơn lại có chút bất thường.

Là người đã sống ở thành phố Lâm Giang mấy chục năm, ông cũng hiểu khá rõ về các thế lực trên và dưới mặt đất thành phố Lâm Giang.

Lôi Hổ này không phải là ông chủ của thế lực ngầm trỗi dậy ở Đông Thành thành phố Lâm Giang sao? Hoạt động kinh doanh ngầm ở Đông Thành về cơ bản do Lôi Hổ quản lý, hắn ta cũng có thể coi là ông vua một phương.

Vậy mà Long Thiên Tiếu lại có quan hệ với Lôi Hổ, nhìn dáng vẻ cung kính của hắn ta, đoán chừng tình bằng hữu giữa hai người rất sâu đậm.

Đứa con rể này của ông, quả nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Sau khi hàn huyên mấy câu với Long Thiên Tiếu, Lôi Hổ dẫn theo mấy tên thuộc hạ vào chỗ.

“Phương Thắng Thiên Bắc Thành, biếu tặng ngọc san hô dưới đáy biển sâu hàng vạn trượng, trị giá 6 triệu tệ!”

Lúc này, tiếng micro lại vang lên, nghe thấy vậy, đám người đều khẽ kinh hô.

Khi nghe thấy cái tên này, lông mày Long Thiên Tiếu khẽ cau lại. Chỉ thấy có một người đàn ông mặc âu phục đi giày da xuất hiện ở cửa, đằng sau hắn ta cũng có mấy tên vệ sĩ, hắn ta phong độ bước về phía Long Thiên Tiếu.

“Anh Long, ngưỡng mộ đã lâu, Phương Thắng Thiên tôi không mời mà đến, mong anh lượng thứ!”

Phương Thắng Thiên bước tới, hắn ta nhìn về phía Long Thiên Tiếu, trên mặt mang theo vài phần tà khí, hắn ta vươn tay ra, nói với Long Thiên Tiếu.

“Nếu anh chỉ đến tham gia tiệc sinh nhật vợ tôi, tôi đương nhiên rất hoan nghênh”.

Long Thiên Tiếu cũng ân cần bắt tay Phương Thắng Thiên, sau đó nói, anh nói rất nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe.

“Mấy hôm trước, anh Long khiến tôi tổn thất mấy chục tỷ, đương nhiên hôm nay tôi chỉ đến tham dự tiệc sinh nhật chị dâu, nhân tiện gặp mặt anh Long. Đây là thành ý của tôi, ngọc san hô dưới đáy biển 6 triệu tệ”.

Phương Thắng Thiên mỉm cười nói.

“Bang!”

Cũng vào đúng lúc này, sắc mặt Lôi Hổ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt có chút ngưng trọng, hắn ta đập mạnh lên bàn.

Phương Thắng Thiên đang làm gì, dám đến đây vào lúc này?

“Vậy mời anh ngồi, anh phải biết rằng, hôm nay là sinh nhật vợ tôi, nếu xảy ra chuyện không hay gì, tôi cam đoan trước rạng sáng ngày mai, Bắc Thành không mang họ Phương nữa”.

Long Thiên Tiếu lại nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn anh Long”.

Phương Thắng Thiên nói, nói xong, hắn ta liền dẫn người đi về phía bàn Lôi Hổ, ngồi đối diện với Lôi Hổ.

“Phương Thắng Thiên, anh đến đây làm gì, phá đám sao?”

Nhìn Phương Thắng Thiên ở phía đối diện, Lôi Hổ lạnh lùng nói. Khoảnh khắc Phương Thắng Thiên ngồi xuống, người của đôi bên bắt đầu giương cung bạt kiếm, căm tức nhìn nhau. Bầu không khí này giống như thùng thuốc nổ vậy, có xu hướng sắp nổ.

“Anh Lôi nói gì đó, nếu anh Lôi muốn phá đám, Phương Thắng Thiên tôi là người đầu tiên không đồng ý”.

Nghe vậy, Phương Thắng Thiên lại cười nói.

“Phương Thắng Thiên, anh có ý gì?”

Lôi Hổ có chút không hiểu, hơi nhíu mày hỏi.

“Tôi giống anh, đều đến tham gia tiệc sinh nhật cô Cố. Tiệc sinh nhật cô ấy, anh có thể đến, chẳng lẽ Phương Thắng Thiên tôi không thể đến sao?”

Phương Thắng Thiên lại nói.

“Nhưng, anh có quan hệ gì với anh Long và cô Cố. Người ta căn bản không quen anh, anh đến chung vui cái rắm?”

Lôi Hổ khịt mũi khinh bỉ, nói.

“Tôi không mời mà đến đấy, sao, tôi không thể không mời mà đến à?”

Phương Thắng Thiên thoải mái hỏi ngược lại.

“Anh không biết xấu hổ!”

Lôi Hổ quát mắng.

“Lôi Hổ, thả em trai tôi và lão Hồng ra, mọi chuyện dễ thương lượng”.

Sắc mặt Phương Thắng Thiên hơi lạnh, hắn ta nói.

“Thả em trai anh ra đương nhiên có thể, mang phường 13 Bắc Thành ra đây đổi, tôi thèm thuồng mảnh đất đó lâu rồi”.

Lôi Hổ nói bằng vẻ mặt mỉa mai châm biếm.

“Xem ra, chỉ có thể nhờ anh Long làm chủ rồi, để anh ấy xem xem nên giải quyết thế nào”.

Nghe xong, Phương Thắng Thiên chỉ lắc đầu nói.

“Phương Thắng Thiên, anh đến đây để vui đùa sao? Anh có giao tình gì với anh Long? Phương Thắng Thiên, tôi thấy anh bị động kinh rồi”.

Lôi Hổ vô cùng khó hiểu nói.

“Tôi không có giao tình gì với anh Long, nhưng một người bạn của tôi là bạn thân của anh ấy, có lẽ người bạn này sẽ nói mấy câu giúp tôi trước mặt anh Long”.

Phương Thắng Thiên lại cười nói.

“Phương Thắng Thiên, thân phận của anh Long, anh biết được bao nhiêu, anh ấy chỉ là một thằng con ở rể nhà họ Cố, anh có thể để cho người ta yên ổn sống cuộc sống của người bình thường không, đừng có đến làm phiền người khác. Chuyện giữa chúng ta để hai chúng ta tự giải quyết đi”.

Lôi Hổ không chắc những lời Phương Thắng Thiên nói là thật hay là giả, hắn ta chỉ có thể nói vậy.

“Nếu anh Long chỉ có thân phận đơn giản như thế, sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây. Anh ta không hề đơn giản”.

Phương Thắng Thiên liếc nhìn Long Thiên Tiếu trên sân khấu, nói bằng vẻ mặt ngưng trọng.

“Phương Thắng Thiên, rốt cuộc anh nghe thấy những tin đồn nhảm này ở đâu vậy, anh Long là anh Long, không có thân phận nào khác”.

Nghe thấy vậy, Lôi Hổ chỉ lạnh giọng nói.

“Xem thế nào trước đã!”

Phương Thắng Thiên nhấp một ngụm trà, sau đó nói.

Nghe được lời này, Lôi Hổ cũng nhấp một ngụm trà, rốt cuộc Phương Thắng Thiên muốn làm trò quỷ gì? Vào thời điểm không nên xuất hiện nhất này, Phương Thắng Thiên đã xuất hiện, quả thực rất không bình thường.

“Phương Thắng Thiên Bắc Thành này lại là ai vậy?”

Sau khi đưa Phương Thắng Thiên xuống, Cố Tuyết Cầm nhẹ giọng hỏi.

“Anh ta là người phía Bắc Thành, gần gần giống Lôi Hổ”.

Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.

“Anh ta đến phá đám sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng, thấp giọng hỏi.

“Trông không giống, xem thế nào trước đã, ban nãy anh đã cảnh cáo anh ta”.

Long Thiên Tiếu khẽ lắc đầu nói.

“Gia tộc Bách Lý Đế Đô, biếu tặng một nhánh huyết sâm ngàn năm, trị giá 5 triệu tệ”.

Lúc này lại truyền tiếng phát thanh, ngay sau đó, có một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi bước vào, thiếu niên mặc áo dài, trên mặt mang theo ý cười.

“Ông Long, chị Tuyết Cầm, thay mặt thầy, tôi chúc hai vị bách niên giai lão, sớm sinh quý tử, chúc chị Tuyết Cầm sinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già. Huyết sâm ngàn năm là báu vật mà thầy tôi đã tốn không ít sức lực mới lấy được, tấm lòng nho nhỏ, mong hai vị nhận cho”.

Tiểu Nhị bước tới, hơi khom người, vô cùng cung kính nói.

“Thay tôi cảm ơn thầy nhà cậu”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.

“Vâng vâng, không có chuyện gì nữa, tôi vào chỗ đây, tôi ngồi bàn đó được không?”

Tiểu Nhị nói. Cậu ta đến gần, sau đó nhắm mắt lại, ngửi ngửi không khí xung quanh, cuối cùng tầm mắt cậu ta rơi trên bàn Long Tiểu Tịch đang ngồi.

“Tại sao lại là bàn đó?”

Gần như cùng lúc, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm hỏi cùng một câu hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK