Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được cuộc trò chuyện này, Cố Vân Sơn lại có chút kinh ngạc, một phong bao lì xì là 10 ngàn tệ, tiền ăn một tháng là 200 ngàn tệ, rốt cuộc đây là ai, giàu có đến mức nào mới ra tay hào phóng như vậy?

Nhìn người trước mặt có chút quen thuộc, nhưng ông không thể nhớ ra tên, ông luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy ở đâu đó.

Chủ tịch Tần, họ Tần, ông nhớ tới Tần Viễn Lâm, nhìn từ xa quả thực có chút giống Tần Viễn Lâm, chẳng mấy chốc, ấn tượng về Tần Viễn Lâm trong đầu ông trùng với hình tượng của chủ tịch Tần trước mắt.

“Vị này, chẳng lẽ chính là chủ tịch Tần sao?”

Lúc này, Cố Vân Sơn có chút không xác định hỏi.

“Xin chào, tôi là Tần Viễn Lâm, anh là bố của cô Cố đúng không?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Xin chào xin chào, tôi là Cố Vân Sơn, đây là con gái và con rể tôi. Rất cảm ơn sự chiếu cố của anh đối với nhà họ Cố chúng tôi, không đúng, là sự chiếu cố đối với nhà con rể tôi!”

Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn thấp thỏm nói. Không ngờ nhân vật như Tần Viễn Lâm sẽ đến đây làm khách. Ông nói mấy câu cảm ơn, nhưng nói được một nửa, ông lại sửa lại, cái gì mà nhà họ Cố, nhà họ Cố có biết bao nhiêu người không có khả năng giành được dự án hợp tác với nhà họ Tần, dự án lần này là do Cố Tuyết Cầm lấy về.

Theo lời của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu đã đóng một vai trò rất lớn trong đó. Ông biết con gái mình cũng không có giao tình gì với nhà họ Tần, vậy thì, để giành được hợp tác với nhà bọn họ, người phát huy vai trò quan trọng nhất chắc chắn là Long Thiên Tiếu.

“Anh Cố nói gì vậy, là cậu Long chiếu cố nhà họ Tần, chúng tôi đang dốc hết khả năng để báo đáp sự chiếu cố của cậu Long”.

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm lắc đầu nói.

Cố Vân Sơn lại sững sờ sau khi nghe những lời này, báo đáp sự chiếu cố của Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu còn có thể chiếu cố nhà họ Tần? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Vân Sơn mơ hồ như lọt vào trong sương mù, nhưng ông biết rằng, trong đó còn rất nhiều chuyện ông không biết.

“Đây là con gái tôi Tần Tiểu Manh”.

Tần Viễn Lâm giới thiệu.

“Cháu chào bác Cố”.

Tần Tiểu Manh ngoan ngoãn chào hỏi.

“Chào cháu, chào cháu”.

Cố Vân Sơn nói, ông cũng không ngờ rằng mình lại có thể nói chuyện cười đùa với một nhân vật lớn như Tần Viễn Lâm, lúc này, ông cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ khá lớn.

“Bố và mọi người ngồi nói chuyện nhé, con với Tuyết Cầm đi nấu ăn, ăn cơm xong, bọn con đưa bố về”.

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Cố Vân Sơn, rồi lại nói với đám người.

“Được rồi, cậu đi đi, tôi ngồi ở đây chút”.

Cố Vân Sơn nhàn nhạt nói, ông nhìn cảnh vật xung quanh, biệt thự này thật sự rất nguy nga, thậm chí còn xa hoa hơn cả biệt thự trên sườn núi của nhà họ Cố, trang trí và nội thất cộng lại cũng phải đến mấy triệu tệ, bản thân căn biệt thự đã đáng giá hàng trăm triệu tệ.

Người bình thường e rằng phấn đấu cả đời cũng không có cơ hội ở biệt thự như vậy, chẳng trách Vương Mỹ lại sống chết muốn ở đây.

Trong phòng khách, Tần Viễn Lâm được coi là người lão luyện trên thương trường, thực ra Cố Vân Sơn cũng không thua kém, ông cũng không phải là người không có năng lực, chỉ là mấy năm nay, tính cách ông khá hiền lành, cho nên có rất nhiều chuyện, ông không muốn tranh cãi, thế cho nên ông không có cơ hội tham gia vào công việc của gia tộc.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ. Ngoài ra còn có Long Tiểu Tịch và Tần Tiểu Manh ở bên cạnh, bầu không khí khá là hòa hợp.

“Chủ tịch Tần còn biết cả ông cụ nhà tôi sao?”

Cố Vân Sơn có chút kinh ngạc nói.

“Đương nhiên rồi, năm đó, ở thành phố Lâm Giang, danh tiếng của ông cụ Cố khá tốt. Trong một vài bữa tiệc, tôi đã từng nói chuyện với ông ấy, ông ấy quả thực là một vị trưởng lão đáng kính. Năm đó, dưới sự quản lý của ông cụ, sản nghiệp của nhà họ Cố ngày một tăng lên”.

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm liền khen ngợi.

“Bố cũng là người mà tôi kính trọng cả đời”.

Cố Vân Sơn có chút bùi ngùi nói.

“Có thể thấy anh Cố cũng được thừa hưởng phong cách của ông cụ Cố, những quan điểm khác nhau trong kinh doanh của ông cụ cũng có điểm tương đồng với anh, nhiều ý tưởng và quan điểm khiến tôi phải khâm phục!”

Tần Viễn Lâm vô cùng khách sáo nói.

“Chủ tịch Tần nói gì vậy, tôi chỉ là kẻ tầm thường mà thôi, thật ra, tôi đã nghỉ hưu từ lâu, không còn tham gia vào công việc của gia tộc nữa. Bọn trẻ lớn rồi có cách làm riêng, cứ để chúng nó tung hoành đi!”

Cố Vân Sơn nói, những lời này của Tần Viễn Lâm, dù cho là thật hay là giả, nghe vào cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, trên thế giới này có ai không thích mấy lời dễ nghe chứ?

“Vậy cũng hay đó, sống một cuộc sống an nhàn không có gì không tốt cả”.

Tần Viễn Lâm lại nói.

Hai người nói chuyện gần một tiếng đồng hồ. Lúc này, trên bàn đã có đầy đủ các món ăn, một bữa tối thịnh soạn được bày ra.

Cố Vân Sơn đã uống nước lọc và ăn bánh mì trong vòng nhiều ngày, nhưng thấy một bàn ăn thịnh soạn trước mắt, ông vẫn khống chế được. Không vì cái gì khác, bây giờ còn có khách ở đây, ông không thể khiến con gái và con rể mất mặt.

Nhưng điều làm cho ông ngạc nhiên là, Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh lại ăn một cách không kiêng nể.

“Ừm, ngon, cái này ngon, ngon hơn đầu bếp nhà chúng ta nấu”.

“Bố, bố thử món này xem, món này cũng ngon”.

Tần Tiểu Manh vừa ăn vừa nói.

“Món gì cũng ngon, điều hạnh phúc nhất trên đời chỉ là được ăn bữa cơm do cậu Long nấu”.

Tần Viễn Lâm tấm tắc khen ngợi, ăn như hổ đói, bọn họ cũng không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào.

“Bố, bố cũng ăn đi, bố đừng ngại, chủ tịch Tần và cô chủ Tần thường xuyên đến nhà bọn con, không phải là người ngoài, không cần câu nệ như vậy đâu”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói với Cố Vân Sơn.

“Ông ơi, ông ăn cái này đi, cháu thấy ông gầy đi đó”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch gắp một chiếc đùi gà cho Cố Vân Sơn, sau đó nói.

“Ừm, ừm, ông cảm ơn”.

Thấy thế, trong lòng Cố Vân Sơn có chút ấm áp. Con cháu vui vẻ, gia đình hòa thuận mới là thành công lớn nhất của đời người, mới là chuyện đáng để tự hào nhất, mà có lẽ cả đời này Vương Mỹ sẽ không thể hiểu được những đạo lý này. Nghĩ đến đây, Cố Vân Sơn lại có chút chua xót, nhưng ông vẫn ăn từng miếng một.

Lâu lắm rồi ông mới được ăn một bữa ăn nóng hổi như vậy, càng ăn ông càng thấy ngon miệng.

Trước đây, bữa nào Long Thiên Tiếu cũng nấu, ông không cảm thấy tay nghề nấu nướng của Long Thiên Tiếu tốt như vậy, giờ ông mới nhận ra rằng, hóa ra sau khi đứa con rể vô dụng này rời khỏi cái nhà đó, nhà bọn họ thậm chí không thể ăn được một bữa cơm nóng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK