Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy những lời bình luận ở trong nhóm, Long Thiên Tiếu khẽ nhíu mày, nhưng anh cũng không có tiếp tục nói chuyện.

“Những người này sao lại quá đáng như vậy chứ? Nói đứa trẻ đó bẩn, tôi thấy con bé khá thích sạch sẽ, chỉ là ăn mặc cũ rách một chút mà thôi”.

Hiển nhiên, Cố Tuyết Cầm cũng chú ý đến lời bình luận ở trong nhóm, lúc này, cô có chút tức giận nói.

“Tính cách của đứa trẻ đó khá tốt, cô bé cũng đã từng đến nhà chúng tôi chơi, đến nhà chúng tôi ăn cơm, không có gì bẩn thỉu cả, bà nội nuôi cô bé đi học không dễ dàng gì, cả đời cô bé không thể nói chuyện, thật đáng thương”.

Cố Tuyết Cầm không chịu đựng được nữa, cô gõ một đoạn tin nhắn rồi gửi đi.

“Mẹ Long Tiểu Tịch, tấm lòng cô bao la rộng lớn quá, còn cho nó đến nhà ăn cơm, bộ dạng trông như quái vật thì cũng thôi đi, tính cách còn kỳ quái, cô vẫn dám để con mình chơi với nó hả?”

“Đúng thế, tấm lòng bao dung quá, từ nhỏ không nói được, từ nhỏ đã bị bệnh, còn có thể là một số căn bệnh quái lạ. Con quái vật nhỏ này không thể ở lại trong lớp”.

“Đồng ý đồng ý, chuyển nó đi, hoặc là cho nó nghỉ học cũng được”.

“Mẹ Long Tiểu Tịch, không phải cô đang đứng lên bảo vệ con quái vật nhỏ đó chứ, nếu là như vậy, để cho con cô và con bé đó học chung một lớp đi”.

“Đúng đó đúng đó!”

Đám người bàn tán xôn xao, bởi vì Cố Tuyết Cầm nói một câu như vậy, tâm điểm đột nhiên tập trung lên người cô.

Nhìn thấy những câu trả lời này, Cố Tuyết Cầm chỉ có thể miễn cưỡng gửi một dấu chấm lửng, cô thật sự không hiểu tại sao những bậc cha mẹ này lại nhắm vào một đứa trẻ không thể nói chuyện.

“Hoàn cảnh gia đình của cô bé mập rất đặc biệt, nhà cô bé rất khó khăn, mong mọi người thông cảm, để cô bé được đến trường thật không dễ dàng gì”.

Lúc này, Lương Tuyết Oánh đứng ra, nói mấy câu hòa giải, nhưng hiệu quả có vẻ không được tốt.

“Cô giáo Lương, cô đang nói cái gì vậy? Cô đang nói đỡ cho con quái vật nhỏ đó sao? Bên cạnh con chúng tôi có loại người như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu đến bọn trẻ”.

Lương Tuyết Oánh vừa nói xong liền có người bắt đầu phản bác lại.

“Cô bé chỉ không thể nói chuyện mà thôi, tính cách cũng không kỳ dị chút nào cả. Tôi thấy đứa trẻ này có đôi mắt sáng, chắc chắn là một đứa trẻ ngoan. Bà nội cô bé sống bằng nghề nhặt rác, mặc dù quần áo của cô bé hơi cũ, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ. Từ nhỏ cô bé đã không có bố mẹ, vẫn mong mọi người khoan dung hơn với cô bé”.

Lương Tuyết Oánh lại gửi tin nhắn đến nhóm.

“Không phải là chúng tôi không khoan dung, nếu sự khoan dung phải trả giá bằng việc làm hại con mình, chúng tôi không thể khoan dung”.

“Đúng thế, mẹ Triệu Thiên Thành nói rất đúng. Không thể để con quái vật nhỏ đó ở trong lớp nữa”.

“Đúng, cô giáo Lương, cô xem nên làm như thế nào đi!”



Mẹ Triệu Thiên Thành nói như vậy, tất cả mọi người đều hưởng ứng, trái lại khi Lương Tuyết Oánh nói chuyện, có rất ít người đồng ý.

“Cô giáo Lương, nếu cô không làm những chuyện này, đừng trách tôi không khách sáo. Chồng tôi là tổng giám đốc công ty địa ốc Thành Dực, cũng có giao tình với những nhân vật lớn trong thành phố, nếu cô không có biện pháp xử lý triệt để, tôi chỉ có thể bảo chồng tôi đánh tiếng với mấy người trong thành phố”.

Mẹ Triệu Thiên Thành thấy mọi người ủng hộ, cô ta càng thêm đắc ý, thậm chí còn trực tiếp để lộ ra con át chủ bài của mình.

“Chuyện này, không cần náo loạn đến mức đó”.

Lương Tuyết Oánh hiển nhiên cũng rất khó xử, nhất thời không biết nên giải quyết như thế nào.

“Mẹ Triệu Thiên Thành, có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm nhé!”

“Mẹ Triệu Thiên Thành, chỗ tôi có ít trà ngon, nghe nói ông chủ mấy công ty kiểu vậy đều thích uống trà, có thời gian qua chỗ tôi lấy nhé”.

“Mẹ Triệu Thiên Thành, chúng ta kết bạn Wechat đi, các con học chung một lớp, sau này chúng ta cũng dễ liên lạc trao đổi, tiện bề quan tâm hỏi han”.

“Mẹ Triệu Thiên Thành…”

Sau khi mẹ Triệu Thiên Thành tiết lộ thân phận, một nhóm phụ huynh đã lân la kết thân, có người trực tiếp mời mọc, có người lên tiếng muốn tặng đồ.

“Ha ha, thay mặt chồng, tôi cảm ơn mọi người nhé, nhưng chồng tôi phải giải quyết nhiều việc, thời gian có hạn”.

Mẹ Triệu Thiên Thành cười ha hả, cao giọng nói.

“Nên là vậy, ông chủ mà, bận lắm”.

“Bố giỏi như thế, sau này các con còn tuyệt vời hơn nữa”.

“Đúng đó, hổ phụ sinh hổ tử, không giống một số người nào đó, từ nhỏ không có bố mẹ, còn là một con câm, dựa vào việc bà nội nhặt rác để lấy tiền đi học. Một con quỷ nghèo hèn như vậy, sau này cũng chỉ có thể đi nhặt rác mà thôi”.

Các loại châm chọc chế giễu vang lên trong nhóm.

“Đám người này quá đáng lắm rồi đó”.

Cố Tuyết Cầm nhìn lịch sử trò chuyện, cô có chút tức giận nói.

“Con bé không phải là cháu gái ruột của bà lão, mà là đứa trẻ bà nhặt được khi đang đi lánh nạn. Có thể là lúc nhỏ đứa trẻ phải chịu hoảng sợ tột độ, cho nên không thể nói chuyện. Theo lời bà lão, con bé được cứu bởi một chiến sĩ biên phòng bị thương nặng, trên người nó chỉ có một bức thư máu, dựa theo nội dung ghi trên đó, bố mẹ con bé rất có khả năng là chiến sĩ Nam Cảnh đã hy sinh. 5 năm trước, Đông Khấu xâm lăng, chiến sĩ Nam Cảnh thương vong nhiều, vợ mất chồng, con mất bố, bố mẹ mất con…”

Long Thiên Tiếu gõ một đoạn tin như trên, sau đó gửi đi, anh hy vọng những điều này có thể xóa bỏ định kiến của mọi người đối với cô bé mập, nhưng trên thực tế không phải vậy.

“Bố mẹ đã hy sinh, vậy nó là một đứa con hoang không cha không mẹ. Từ nhỏ không có bố mẹ, tính cách rất cực đoan”.

Lúc này, mẹ Triệu Thiên Thành dẫn đầu nói chuyện, cảm giác được nhiều người ủng hộ ở trong nhóm khiến cô ta cảm thấy rất thỏa mãn. Quả nhiên, cô ta vừa nói xong, lập tức có một đám người hưởng ứng.

“Bố mẹ cô bé là những người lính hy sinh vì tổ quốc, trấn giữ biên cương, không màng sống chết. Giữ hòa bình độc lập cho các người, các người không nên đối xử với con bọn họ như vậy. Những lời các người nói, những việc các người làm, nếu bọn họ dưới suối vàng biết được, sợ rằng sẽ chết không nhắm mắt”.

Long Thiên Tiếu lại gửi một đoạn tin nhắn khác.

“Chết không nhắm mắt liên quan gì đến chúng tôi, đó là công việc của bọn họ, bọn họ phải có trách nhiệm. Bọn họ là những người lính, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ chúng ta, phải ở phía trước làm lá chắn cho chúng ta, đây là những gì họ nên làm”.

Mẹ Triệu Thiên Thành phản bác một cách “chính nghĩa”.

“Đúng thế đúng thế, bớt tỏ vẻ thương người ở đây đi”.

“Bố Long Tiểu Tịch, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, anh đang đứng về phía con câm đó sao?”

“Đúng đúng đúng, anh đang muốn đứng về phía con câm đó hả? Anh nói như vậy, có quan hệ gì với con câm đó?”

“Đúng đó, nói xem, anh có quan hệ gì với nó? Ở đây giả làm người tốt gì chứ?”

Lúc này, người trong nhóm mồm năm miệng người đua nhau nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK