Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền mở mắt, chỉ thấy Cố Tuyết Cầm đã mặc áo choàng tắm lên người.

"Em đi thay quần áo, anh cũng nhanh lên, còn phải đưa Tiểu Tịch đến trường nữa”.

Cố Tuyết Cầm nói, nói xong cô liền là cầm quần áo ở bên cạnh đi về phía phòng tắm. Chỉ là chưa đi được mấy bước cô liền cảm nhận được một cơn đau xé rách khiến gò má cô đỏ lên.

Nhớ tới cảnh tượng đêm hôm qua, khuôn mặt cô đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.

Tên xấu xa này, sao có thể mạnh mẽ đến mức này chứ?

"Có cần anh đỡ em không?"

Long Thiên Tiếu cũng phát hiện Cố Tuyết Cầm có chút khác lạ liền hỏi cô.

"Không cần”.

Cố Tuyết Cầm nói một cách quật cường, đi về phía phòng tắm với động tác có chút không được tự nhiên. Sau khi Cố Tuyết Cầm bước vào phòng tắm, Long Thiên Tiếu vén chăn lên, phát hiện dưới khăn trải giường màu trắng có một vệt đỏ dễ thấy.

Nhìn vệt đỏ rành rành kia, anh dừng một lúc. Sau đó đứng lên cầm tấm khăn trải giường đã dính máu lên, gấp xong rồi đặt qua một bên.

Lúc Cố Tuyết Cầm đi từ trong phòng tắm ra, vừa vặn nhìn đến vệt đỏ trên khăn trải giường kia, khuôn mặt cô nhất thời đỏ lên, cô tiến lên, chột dạ cầm khăn trải giường lên.

"Để anh nói nhân viên khách sạn một tiếng, bồi thường ít tiền”.

Long Thiên Tiếu thấy thế liền nói.

"Được”.

Mặt Cố Tuyết Cầm đã đỏ thành vải đỏ, đáp lại anh. Tuy Long Thiên Tiếu không có chỉ rõ, nhưng cô cũng hiểu được Long Thiên Tiếu có ý gì.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, bước vào bên trong.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Long Thiên Tiếu chào hỏi với quản lý khách sạn, quản lý khách sạn kia là một người phụ nữ ba mươi tuổi, không cần Long Thiên Tiếu nói thêm, cô ta cũng hiểu, cũng không phải lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện này.

Chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, nói cho cùng, không phải chỉ là một cái ga trải giường thôi sao. Sau khi nhận được đủ số tiền bồi thường, cô ta hớn hở cất bước tiễn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.

"Cảm giác thế nào?"

Sau khi lên xe, Long Thiên Tiếu hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi”.

Cố Tuyết Cầm ngượng ngùng đáp lại, cô bưng mặt lại, cố gắng không cho Long Thiên Tiếu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

"Đi đường không có vấn đề gì chứ?"

Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi.

"Không”.

Cố Tuyết Cầm nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy, gật đầu sau đó khởi động xe đi về hướng nhà mình.

Trên đường về nhà, Long Thiên Tiếu bảo Cố Tuyết Cầm gửi tin nhắn cho Long Vận Nhi, nói cô ấy dắt Long Tiểu Tịch ra ngoài, bởi vì thời gian đúng là có chút sít sao, nếu không tranh thủ thì Long Tiểu Tịch sẽ đến trường muộn.

Rất nhanh Long Thiên Tiếu đã dừng xe trước biệt thự. Lúc này, Long Tiểu Tịch và Long Vận Nhi đã chờ ở trước cửa, nhìn thấy xe của Long Thiên Tiếu cô ấy liền dắt Long Tiểu Tịch đi tới.

"Anh, chị dâu”.

Long Vận Nhi gọi.

"Ừ. Dắt con bé lên đây đi!"

Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói.

"Bố, chị Tuyết Cầm”.

Long Tiểu Tịch lên xe liền gọi hai người.

"Em ăn sáng chưa, tối qua có ngoan ngoãn làm bài tập không, có nghịch ngợm hay không?"

Sau khi Long Tiểu Tịch lên xe, Cố Tuyết Cầm liền hỏi.

"Em ăn rồi. Em rất ngoan ngoãn làm bài tập nhé, cũng không nghịch ngợm”.

Long Tiểu Tịch trả lời từng câu hỏi của Cố Tuyết Cầm.

"Con nghe lời như vậy sao?"

Long Thiên Tiếu nghe vậy, không nhịn được trêu chọc.

"Con vốn dĩ rất nghe lời có được không?"

Long Tiểu Tịch có chút không phục nói.

"Chị Tuyết Cầm, em phát hiện chị thay đổi rồi”.

Một lát sau, Long Tiểu Tịch lại nói với Cố Tuyết Cầm

"Thay đổi thế nào?"

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút kinh ngạc nói.

"Trở nên xinh đẹp rồi. Kiểu tóc thay đổi, khí chất cũng thay đổi luôn”.

Long Tiểu Tịch ghé sát vào ghế lái phụ, nhìn Cố Tuyết Cầm lầm bầm nói.

Cố Tuyết Cầm vừa nghe lời này, khuôn mặt lại đỏ lên, chẳng lẽ mình thay đổi rõ ràng như vậy, ngay cả con nít cũng có thể nhìn ra? Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ trong lòng.

"Đâu có?"

Cố Tuyết Cầm có chút chột dạ đáp lại.

"Thời xưa, sau khi con gái phải lòng ai đó sẽ thay đổi kiểu tóc của mình. Chị Tuyết Cầm, có phải chị có người trong lòng rồi không?"

Lời của Long Tiểu Tịch thốt ra kinh người, Cố Tuyết Cầm nghe vậy, trong lòng hồi hộp một chút, cô và Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không biết nói gì, cô có chút khóc không ra nước mắt, sao cô nhóc này có thể biết nhiều như vậy chứ.

"Trẻ con như con nhiều chuyện cái gì?"

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, con gái mình đúng là khác với đứa trẻ bình thường khác, bằng tuổi này những đứa trẻ khác sao có thể biết nhiều thứ như vậy?

"Ai nói cho em biết mấy chuyện này?"

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, không biết nói gì.

"Trong sách ạ, em thấy ở trong sách”.

Long Tiểu Tịch nghe vậy liền đáp lại. Trong lòng Cố Tuyết Cầm vẫn không biết nói gì, cô không biết Long Tiểu Tịch không biết mình nói gì, hay là phát hiện cái gì rồi.

"Được rồi!"

Trong lúc nhất thời Cố Tuyết Cầm cũng không biết trả lời như thế nào.

Long Thiên Tiếu cũng không nói gì.

Long Tiểu Tịch vừa hỏi, đúng là dồn câu chuyện vào chỗ bí.

Rất nhanh, Long Thiên Tiếu cũng đưa Long Tiểu Tịch đến nơi. Sau khi tiểu ma nữ rời đi, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu để một đứa con nít phát hiện cái gì, vậy thì xấu hổ biết nhường nào chứ?

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !



Cô cầm điện thoại, mở chức năng gương trên điện thoại rồi nhìn sắc mặt mình, cũng đâu thay đổi gì nhiều đâu chứ?

"Chúng ta đi tìm chỗ nào ăn cơm trước đi”.

Long Thiên Tiếu lái xe sau đó nói.

Cuối cùng, hai người đến một cửa hàng ăn sáng. Lúc này, Long Thiên Tiếu lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lôi Hổ.

"Anh Long, có chuyện gì không?"

Lôi Hổ hỏi.

"Tầm mười giờ tôi sẽ quay về võ quán Thiên Đạo”.

Long Thiên Tiếu nói với ngữ khí thản nhiên.

"Được, tôi chuẩn bị một chút. Anh Long ăn sáng chưa, có cần tôi chuẩn bị trước hay không”.

Lôi Hổ nghe vậy, vô cùng nhiệt tình nói.

"Không cần”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, đáp lại một cách lưu loát.

"Vậy được, vậy tôi đến võ quán Thiên Đạo chờ anh Long”.

Lôi Hổ khách khí nói, sau khi chào tạm biệt Lôi Hổ, Long Thiên Tiếu liền cúp máy.

"Reng reng”.

Mới cúp điện thoại, điện thoại của Long Thiên Tiếu lại vang lên, nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ Vương Mỹ.

"Có chuyện gì?"

Long Thiên Tiếu hỏi, bởi vì Cố Tuyết Cầm ở ngay bên cạnh nên Long Thiên Tiếu cố ý giảm âm lượng, anh cũng biết lúc này giọng nói mà Cố Tuyết Cầm không muốn nghe nhất chính là giọng của Vương Mỹ.

Thân là người làm mẹ mà lại làm ra chuyện như vậy, đổi thành người khác cũng không ai chịu đựng được.

"Long Thiên Tiếu, cậu làm gì con trai tôi rồi, mau trả con lại cho tôi”.

Đầu điện thoại bên kia, Vương Mỹ gào thét nói.

"Bà vẫn không biết sống chết là gì”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng nâng lên tạo thành một độ cong lạnh lùng tàn nhẫn. Anh không có ý định tha cho Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, cứ chờ đi, cuộc trả thù sẽ bắt đầu nhanh thôi.

"Long Thiên Tiếu, tôi không tin cậu có thể một tay che trời, nếu như con trai tôi xảy ra chuyện, cậu không thoát trách nhiệm được đâu”.
1627723317307.png

"Vương Mỹ”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đáp lại. Cố Tuyết Cầm nghe xong chỉ cụp mắt xuống không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi, sắc mặt có chút phức tạp.

"Chúng ta tìm chỗ ăn chút gì đi”.

Long Thiên Tiếu nói, bởi vì kịp thời gian đưa Long Tiểu Tịch đến trường nên họ vẫn chưa ăn sáng đã rời đi.

"Vâng”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền đáp.

Bên trong võ quán Thiên Đạo, thành phố Lâm Giang.

Cố Thiếu Duy bị trói trên ghế, trên mặt có dấu bàn tay, dáng vẻ có chút chật vật.

"Các người là ai? Tốt nhất là các người thả tôi ra, tôi là người của nhà họ Cố, tôi là bạn tốt của Vương Như Lực - cậu ba nhà họ Vương. Nếu các người dám làm gì tôi thì nhà họ Cố sẽ không bỏ qua các người, cậu ba cũng sẽ không bỏ qua cho các người”.

Cố Thiếu Duy rống lên. Lúc bị đưa vào, cậu ta bị đánh ngất đi. Đến lúc cậu ta tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói lại rồi. Cậu ta nhớ là mình bị người ta đánh ngất rồi bị trói đưa đến đây.

"Ai đang ồn ào ở ngoài vậy?"

Lôi Hổ nghe vậy, khẽ cau mày hỏi.

"Đại ca, là thằng nhóc kia tỉnh lại”.

Bên trong một phòng làm việc ở võ quán Thiên Đạo, một tên đàn em đang báo cáo lại với Lôi Hổ.

"Tỉnh dậy rồi à?"

Lôi Hổ nghe vậy liền hỏi, rồi nhìn đồng hồ, từ giờ tới thời gian Long Thiên Tiếu tới đây còn một khoảng thời gian dài.

"Đúng vậy, vừa mới tỉnh, chắc là vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, còn đang ở đó ồn ào!"

Tên đàn em bên dưới nghe vậy, nói bằng ngữ khí vô cùng cung kính.

"Đi thôi, đưa tôi đi xem thử đi”.

Lôi Hổ nghe vậy, chỉ bình tĩnh nói, sau đó hình như nghĩ tới điều gì đó lại dừng bước: "Đúng rồi, lấy con dao phay lớn cho tôi”.

"Ớ, đại ca cần con dao phay lớn làm gì?"

Đàn em nghe vậy có chút kinh ngạc nói.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo cậu làm thì làm đi”.

Lôi Hổ có chút mất hứng nói.

"Dạ, đại ca chờ em một chút”.

Đàn em vô cùng cung kính nói. Lôi Hổ nghe vậy liền đi về chỗ giam giữ Cố Thiếu Duy.

"Thả tôi ra, tôi cảnh cáo các người, tôi là người của cậu ba nhà họ Vương. Mặc kệ các người là ai, chẳng lẽ các người không nể mặt cậu ba nhà họ Vương sao?"

Cố Thiếu Duy lại quát, chỉ là không ai trong đám người đang canh gác để ý đến cậu ta, dù cậu ta gào thét như thế nào thì có mình hắn xấu hổ mà thôi.

"Thế nào?"

Lôi Hổ đi từ ngoài phòng vào hỏi.

"Vừa mới tỉnh, tỉnh lại liền la hét om sòm”.

Cao Bá đi đến bên cạnh Lôi Hổ, cung kính nói.

"Đại ca, dao phay lớn của anh đây”.

Lúc này, một tên đàn em ôm một con dao phay nặng đến, con dao phay lớn này cao nửa người, người bình thường căn bản không nhấc lên nổi, tên đàn em kia chỉ có thể ôm con dao phay đó lên.

Nhưng mà, Lôi Hổ lại nhẹ nhàng nhấc con dao phay lớn đó bằng một tay, ước lượng hai cái, cảm giác vẫn vô cùng thuận tiện.

"Đại ca, anh cầm dao phay lớn làm gì vậy? Chắc không phải để chém thằng nhóc này chứ?"

Cao Bá thấy thế, có chút lo lắng nói.

"Ai cần cậu lo, nhìn là được rồi”.

Lôi Hổ nghe vậy, tức giận nói.

"Đại ca, giết người là phạm pháp. Vì tên ngốc này mà tự lôi mình vào, không đáng”.

Cao Bá lại cẩn thận nói.

"Cút đi!"

Lôi Hổ nghe vậy, có phần không biết nói sao. Cao Bá nghe vậy, cũng có chút cạn lời, chỉ có thể cùng vào trong.

"Anh là quản lý ở đây à? Mau thả tôi ra, tôi nói cho anh biết, tôi là người của nhà họ Cố. Cậu ba nhà họ Vương là anh em tốt của tôi. Nếu anh ấy biết tôi bị các người bắt, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua các người đâu”.

Cố Thiếu Duy thấy Lôi Hổ tiến vào liền hỏi. Nhưng khi nhìn thấy con dao phay lớn trong tay Lôi Hổ, cậu ta nuốt một miếng nước bọt, có chút sợ hãi.

"Bụp!"

Lôi Hổ đi tới, đạp một đạp lên ngực Cố Thiếu Duy, cả người Cố Thiếu Duy lẫn ghế bị đạp lật xuống trong nháy mắt.

Đàn em bên cạnh Lôi Hổ thấy thế, lại giúp Cố Thiếu Duy đứng lên.

"Tôi tên là Lôi Hổ, Đông Thành này là địa bàn của tôi, thuộc hạ của tôi cũng không nhiều, cũng tầm chục nghìn người thôi! Cậu cảm thấy nhà họ Cố nhà cậu so với Đông thành rộng lớn này của tôi thế nào?"

Lôi Hổ nhìn về phía Cố Thiếu Duy, nói với vẻ mặt trào phúng.

"Chuyện này".

Cố Thiếu Duy nghe vậy, lại nuốt một ngụm nước bọt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, cậu ta thực sự không ngờ tới, những người trước mặt lại có lai lịch kinh khủng như vậy.

"Còn nữa, cậu nói cậu ba Vương đúng không? Bây giờ cậu ta đến bản thân mình còn không lo xong, huống chi là lo cho người khác, cậu ta không cứu được cậu đâu, cậu tỉnh táo chút đi!"

Lôi Hổ lại nói với vẻ mặt trào phúng.

"Đại ca, tôi và các người không thù không oán, vì sao các người lại bắt tôi lại?"

Cố Thiếu Duy nói với vẻ mặt ủy khuất.

"Lời cậu nói quả không sai. Nhưng đáng chết là cậu lại dám xuống tay với cô Cố, cô Cố là vợ của anh Long, cậu dám ngáng chân cô ấy nên cậu chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Lôi Hổ nghe vậy, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng sau đó nói. Hắn ta tìm hiểu đủ các hang cùng ngõ hẹp mới hiểu được nội tình bên trong. Sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải chuyện máu chó như vậy.

Thân là em trai mà lại ngáng chân chị mình để người khác nhúng chàm chị. Người có thể làm ra loại chuyện như vậy quả thực không bằng cầm thú.

"Hóa ra là chị tôi để các người làm vậy. Chị tôi đâu, tôi muốn gặp chị tôi, mau để chị tôi tới gặp tôi”.

Cố Thiếu Duy nghe vậy, lại ồn ào nói.

"Mẹ nó, giữ lại”.

Lôi Hổ nghe vậy liền mắng một tiếng. Hắn ta cảm thấy Cố Thiếu Duy này thật sự vừa ngu ngốc vừa xấu xa, quá ghê tởm.

"Các người có ý gì, tôi bảo các người gọi chị tôi tới đây gặp tôi”.

Cố Thiếu Duy lại nói.

"Có người em như cậu thực sự là xui xẻo. Cậu còn mặt mũi gặp chị cậu sao, nếu như tôi có người em như vậy, tôi sẽ một đao chém cậu làm đôi”.

Lôi Hổ nghe vậy, nói với vẻ mặt trào phúng, nói xong, con dao phay lớn của hắn ta dừng trên chiếc bàn trước mặt Cố Thiếu Duy, trong nháy mắt chiếc bàn kia liền bị chia năm xẻ bảy. Cố Thiếu Duy lập tức bị dọa sợ, cả người té trên mặt đất, môi không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

"Mẹ nó, đánh cậu ta cho tôi. Không cần đánh chết, cũng không cần đánh mặt mũi biến dạng, nếu không lát nữa anh Long đến đây lại nhận không ra cậu ta”.

Lôi Hổ dặn dò nói, vốn dĩ hắn ta muốn một đao chém chết thằng ngốc này, nhưng nghĩ tới chuyện còn phải ăn nói với Long Thiên Tiếu vì vậy đành phải nhịn xuống.

Lôi Hổ ném dao phay lớn sang một bên rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu, trong phòng giam của Cố Thiếu Duy truyền tới từng trận la hét thảm thiết.

Tiếng la hét thảm thiết kéo dài khoảng hơn nửa tiếng mới dần dừng lại. Đám đàn em dưới trướng Lôi Hổ đều là tay lão luyện, nói đến mảng hành hạ người khác này, bắt chẹt có chừng có mực, đúng lực đúng chỗ, có thể hành hạ người khác đến mức muốn sống không được muốn chết cũng không xong, lại có thể giữ cho kẻ đó một mạng.

"Đại ca, anh Long đến rồi”.

Lúc Lôi Hổ ở trong văn phòng nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một tên đàn em đi đến nói với hắn ta.

"Được? Đi, đi xem”. Lôi Hổ nghe vậy liền đứng dậy đi ra ngoài, xem dáng vẻ chắc là muốn đích thân đi đón Long Thiên Tiếu.
"Anh Long, cô Cố”.

Lôi Hổ đi ra ngoài nghênh đón thì thấy Long Thiên Tiếu đi tới, vì thế chắp tay, sau đó nói.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười thăm hỏi, xem như lời chào hỏi.

Lúc nhìn Cố Tuyết Cầm, Lôi Hổ có chút kinh ngạc, hắn ta nhớ rõ trước đó trên mặt Cố Tuyết Cầm có hai dấu tay, nhưng giờ phút này đây dấu tay đã biến mất, nhìn sơ qua Cố Tuyết Cầm hoàn toàn không bị gì, quả là thần kỳ.

"Người đâu?"

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ hỏi.

"Anh Long, cô Cố, ở bên này”.

Lôi Hổ nói với Long Thiên Tiếu, nói xong liền đi trước dẫn đường, đi về nơi giam giữ Cố Thiếu Duy.

Lúc đến nơi, Lôi Hổ đích thân chủ động mở cửa, dáng vẻ của Cố Thiếu Duy lúc này có chút thê thảm.

Khóe môi có vết máu, sắc mặt trắng bệch, suy yếu đến cực điểm, xem ra bị hành hạ không nhẹ.

Lúc nhìn thấy Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu, mắt Cố Thiếu Duy sáng ngời cả lên.

"Chị, cứu em, cứu em, em biết sai rồi”.

Cố Thiếu Duy dùng giọng nói yếu ớt để nói.

Cố Tuyết Cầm thấy vậy, khóe miệng cũng nâng thành một đường cong trào phúng, cảm giác tuyệt vọng tối qua, giờ phút này ký ức đó trong cô vẫn còn như cũ. Bây giờ cậu ta có thể cầu xin mình buông tha cho cậu ta, nhưng đêm qua cậu ta hoàn toàn không cho cô một cơ hội để cầu xin. Hoàn toàn không do dự ném người chị ruột là cô vào trong đống lửa.

"Tôi không phải chị của cậu, tôi không có người em như cậu”.

Một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần, tình cảm và máu thịt tình thân đều bị tiêu hao sạch sành sanh rồi.

"Là em nhất thời hồ đồ, bị lợi ích làm mê muội mới làm ra chuyện như vậy. Xin chị để bọn họ buông tha em đi, em sai rồi, về sau em không dám như vậy nữa”.

Cố Thiếu Duy trông như sắp khóc, cầu xin nói.

"Gỡ dây thừng cho cậu ta”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu lại lên tiếng, Lôi Hổ và Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đều nhìn về phía Long Thiên Tiếu bằng ánh mắt khó hiểu.

Long Thiên Tiếu muốn tha cho Cố Thiếu Duy sao? Nó không giống với cách làm việc của Long Thiên Tiếu!

"Nếu cậu ta đã yêu cầu, vậy thì cho cậu ta bày ra dáng vẻ cầu xin, mặc sức cầu xin”.

Long Thiên Tiếu nói với ngữ khí thản nhiên, đàn em của Lôi Hổ nghe vậy liền bước lên gỡ dây thừng cho Cố Thiếu Duy, sau khi dây thừng được gỡ ra, cả người Cố Thiếu Duy nhào xuống đất.

"Chị, anh rể, cầu anh chị tha cho em, em sai rồi, em quỳ với hai người”.

Cố Thiếu Duy cố sức nói, sau khi nếm thử mánh khóe của đám đàn em dưới tay Lôi Hổ, Cố Thiếu Duy phát hiện mình căn bản không chịu được, huống hồ cậu ta cũng không phải người cứng rắn gì.

"Cậu có từng nghĩ tình cảnh của tôi tối qua với tình cảnh hiện tại của cậu giống nhau sao? Đó chính là một hố lửa, vậy mà cậu hoàn toàn không do dự mà đẩy tôi vào. Cậu là em ruột của tôi, từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng đánh cậu, từ cấp ba tới lúc học đại học, tất cả các chi phí của cậu đều do tôi cho cậu, tiền lương của tôi đa phần đều dùng lên người cậu. Tôi từng nghĩ rằng cậu là người thân của tôi, là người thân mà tôi hoàn toàn có thể tin tưởng được. Nhưng tôi nhầm rồi, sai một cách thái quá”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Thiếu Duy, nói với vẻ mặt trào phúng. Lòng của cô đã muốn chết lặng, đối với người như vậy, cô đã không còn mong chờ gì nữa rồi.

"Từ nay về sau, chúng ta không còn là chị em nữa, sống chết của cậu không liên quan đến tôi”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

"Chị”.

Cố Thiếu Duy ngây ngốc hô.

"Không cần gọi tôi là chị”.

Cố Tuyết Cầm lạnh lùng thốt.

"Vậy xin hai người tha cho em, em vẫn chưa muốn chết, em còn muốn sống thật tốt”.

Cố Thiếu Duy tiếp tục thoi thóp.

"Nếu cậu chết, tôi cảm thấy vợ tôi sẽ an toàn hơn, tôi làm việc, từ trước đến nay luôn trừ cỏ tận gốc”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói với ngữ khí lạnh lùng. Đối người như Cố Thiếu Duy, có thể làm ra chuyện bán đứng chị mình thì có chuyện gì cậu ta không làm được chứ?

"Không, đừng giết em, em sai rồi, đừng giết em, nể tình chúng ta là người một nhà mà tha cho em một mạng đi, em xin anh”.

Cố Thiếu Duy liều mạng dập đầu với Long Thiên Tiếu, cầu xin nói.

"Thật sự là đồ vô dụng”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói với vẻ mặt trào phúng. Một tay nhấc Cố Thiếu Duy lên, trực tiếp ném cậu ta sang một bên. Nếu không vì Cố Tuyết Cầm thì anh sẽ không do dự mà kết thúc mạng chó của tên ngu ngốc này.

"Đại ca”.

Lúc này, có một tên đàn em đi đến.

"Chuyện gì?"

Lôi Hổ nghe vậy liền hỏi. Tên đàn em kia nghe vậy liền nhìn Long Thiên Tiếu, có chút kiêng kỵ.

"Anh Long là người của mình. Có gì thì cứ nói, có gì không nói được?"

Lôi Hổ khẽ cau mày, nhẹ giọng quát một tiếng.

"Là như thế này, bên ngoài có một người phụ nữ muốn vào nói là anh Long bảo bà ta tới. Nói mình là mẹ của Cố Thiếu Duy, bà ta muốn gặp Cố Thiếu Duy”.

Tên đàn em kia nghe vậy liền kể tỉ mỉ lại một lần.

"Dẫn bà ta vào”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, lạnh lùng nói.

"Vâng, anh Long”.

Tên đàn em kia nghe xong liền bước ra ngoài, không bao lâu liền dẫn theo một người phụ nữ đi vào.

"Thằng vô dụng này”.

Lúc nhìn Vương Mỹ nhìn thấy Long Thiên Tiếu liền la hét ồn ào.

"Cố Tuyết Cầm, cô cũng ở đây”.

Lúc nhìn thấy Cố Tuyết Cầm, Vương Mỹ tiếp tục nói, chỉ là khi Cố Tuyết Cầm nhìn thấy Vương Mỹ lại không nói một lời. Đối với cặp mẹ con này, cô đã không còn chút cảm giác nào khác.

"Con trai, con trai, con sao thế, ai đánh con thành ra như vậy?"

Lúc này, Vương Mỹ lại nhìn thấy Cố Thiếu Duy bị đánh té trên đất, vội vàng xông đến, sốt ruột nói.

Thấy một màn như vậy, khóe miệng của Cố Tuyết Cầm nâng lên thành một nụ cười trào phúng.

Cho tới hôm nay, cô mới chính thức hiểu được, trong lòng Vương Mỹ, bà ta chỉ có môt đứa con trai, người bà ta để ý chỉ có Cố Thiếu Duy, hoàn toàn không có đứa con gái này.

Bà ta biết rõ tối qua xảy ra chuyện gì nhưng lại không quan tâm gì đến cô.

Chẳng qua, điều này cũng không có gì sai, chuyện hôm qua vốn dĩ là do bọn họ bày ra, hơn nữa ngoài mặt lấy lí do hay ho là muốn tốt cho mình, dồn nhiều tâm tư suy đi tính lại.

Nói là dồn nhiều tâm tư suy đi tính lại, nhưng trên thực tế, bản thân cô chỉ là là công cụ để bà ta kết thân với nhà giàu, thỏa mãn dục vọng bản thân mà thôi.

"Người, là do tôi đánh”.

Long Thiên Tiếu thấy một màn như vậy, nói bằng ngữ khí thản nhiên.

"Long Thiên Tiếu, cậu!"

Vương Mỹ nghe vậy, nhìn về phía Long Thiên Tiếu, cắn răng nói.

"Tôi làm sao?"

Long Thiên Tiếu nói với vẻ mặt trào phúng.

"Long Thiên Tiếu, thằng vô dụng nhà cậu, cậu chết chắc rồi. Chuyện hôm qua là do cậu ba nhà họ Vương bảo nó làm, con trai tôi làm thay cậu ba Vương, cậu đánh con trai tôi thành ra như vậy, cậu ba sẽ không tha cho cậu đâu, nhà họ Vương cũng sẽ không tha cho cậu”.

Vương Mỹ nghe vậy liền chỉ vào người Long Thiên Tiếu, la hét om sòm lên.

"Mẹ, con hỏi mẹ một câu”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đứng dậy, sắc mặt vô cùng bình thản.

"Mẹ biết rõ chuyện tối hôm qua đúng không, tất cả đều do các người sắp đặt có đúng không?"

Cố Tuyết Cầm lạnh lùng hỏi, thực ra trong lòng cô đã có đáp án từ lâu nhưng cô vẫn hỏi. Cô thực sự không thể tin được, một người là mẹ ruột mình, một người là em trai ruột nhưng lại liên kết đẩy cô vào hố lửa.
“Đúng, vậy thì đã sao? Cố Tuyết Cầm, có phải bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi phải không. Tao và Thiếu Duy tốn biết bao nhiêu công sức, còn không phải vì hạnh phúc của mày à, vì muốn tốt cho mày thôi. Mày đi theo thằng vô dụng đó thì được lợi lộc gì?”

Vương Mỹ nghe vậy lớn giọng hét.

“Bốp!”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, liền thẳng tay tát một cái vào mặt Vương Mỹ.

“Vừa rồi là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ? Từ nay về sau, con với mẹ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Điều xấu hổ nhất trong cuộc đời con chính là mang trong mình dòng máu của mẹ. Cuộc sống của con không cần bất kỳ ai thay con quyết định, không phải lúc nào cũng lấy danh nghĩa người nhà mà làm ra những chuyện không có nhân tính như vậy”.

Sau khi nghe thấy những lời này của Vương Mỹ, Cố Tuyết Cầm giận đến nỗi hai hốc mắt đều đỏ lên.

“Mày, mày dám đánh tao? Đứa con gái bất hiếu này, mày vậy mà lại dám đánh tao?”

Vương Mỹ bị ăn một cái tát, phút chốc bừng bừng tức giận hét lớn lên. Nói xong lập tức nhào về phía Cố Tuyết Cầm định túm lấy cô, đúng lúc này, Long Thiên Tiếu chắn ngay trước mặt Cố Tuyết Cầm, một tay giữ chặt lấy tay Vương Mỹ.

“Thằng vô dụng, buông tao ra, tao đang dạy dỗ con gái mình liên quan gì đến mày?”

Vương Mỹ lại hét lớn.

“Cô ấy đã không còn là con gái bà nữa rồi. Có một người mẹ như bà, vợ tôi thật sự xui xẻo tám đời. Kỳ thật, tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao một người phụ nữ độc ác nham hiểm như bà lại sinh được một cô con gái hiền lành lương thiện như vợ tôi được nhỉ?”

Long Thiên Tiếu giữ chặt tay Vương Mỹ, chế giễu nói.

“Long Thiên Tiếu, buông tao ra, nếu không cậu ba nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu. Mấy người căn bản không hiểu được sự đáng sợ của nhà họ Vương, mày dám làm vậy với đàn em của cậu ba, chúng mày chết chắc rồi”.

Vương Mỹ liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Long Thiên Tiếu, nhưng tất cả đều là cố gắng vô ích.

“Xem ra, bà vẫn chưa tỉnh ngộ, sẽ chẳng có ai cứu được bà đâu. Nhà họ Vương rồi cũng phải trả giá đắt. Cậu ba mà bà nói, hiện tại không khác một xác chết là mấy. Nhà họ Vương đã dám có ý đồ như vậy thì sẽ không có chuyện chỉ chết một hai người mà giải quyết được mọi chuyện”.

Long Thiên Tiếu giọng điệu bình thản nói.

“Mày!”

Vương Mỹ dồn hết lực ra sức giãy dụa.

“Bốp!”

Một tay Long Thiên Tiếu lại tát một cái vào mặt Vương Mỹ khiến cả người bà ta ngã xuống đất, Cố Tuyết Cầm mặc dù nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.

Đối với một người là người mẹ, một người là người em trai như vậy, cô đã tuyệt vọng hoàn toàn, cho dù bây giờ bọn họ có chết trước mặt cô, cô cũng coi như không hề nhìn thấy.

Có những vết sẹo, một khi đã hình thành rồi, sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất.

Có một số chuyện, một khi đã xảy ra rồi, sẽ mãi mãi không thể quay đầu được nữa.

Có những lỗi lầm, một khi đã phạm phải, sẽ vĩnh viễn không cách nào bù đắp nổi.

Nếu như tối qua Long Thiên Tiếu không đến kịp, cô đã không còn gì để cứu vãn nữa rồi, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy cô đã chuẩn bị sẵn cho mình cái chết.

Nếu như nói cô đã đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan thì cũng không hề khoa trương chút nào.

“Cái tát này là tôi thay vợ tôi đánh”.

Sau một cái tát, Long Thiên Tiếu lại nói.

“Cái tát này, là tôi thay mặt bố vợ tôi đánh bà, bà là vợ ông ấy, nhưng lại không hề cho ông ấy chút tôn nghiêm nào”.

Long Thiên Tiếu lại tát một cái vào mặt Vương Mỹ, lần này trực tiếp đánh cho Vương Mỹ choáng váng.

“Cái tát này, là thay cho Cố Thiếu Duy đánh bà, bà làm mẹ cậu ta, nhưng lại không dạy dỗ cậu ta đàng hoàng, không làm tấm gương tốt cho con cái khiến cậu ta tâm lý lệch lạc, lòng dạ đen tối”.

Thêm một cái tát của Long Thiên Tiếu giáng xuống, rồi anh nói.

“Còn cái tát này, là thay cho tôi và con gái tôi đánh bà. Bởi vì sự cuồng mạn độc ác của bà mà tôi và con gái tôi phải ở phòng bếp suốt năm năm liền”.

Cái tát cuối cùng giáng xuống mặt Vương Mỹ, mặt bà ta đã bị đánh đến nỗi biến dạng.

Cố Tuyết Cầm ở một bên nhưng lại nhìn đi hướng khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này.

Sau khi kết thúc hết thảy, Long Thiên Tiếu thu tay lại, ném Vương Mỹ đang ngấp ngoải qua một bên.

“Chặt hai ngón tay của bọn họ, để bọn họ nhớ cho kỹ”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng ra lệnh, anh từng nghĩ đến việc trực tiếp để hai mẹ con họ bốc hơi khỏi thế gian này nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này có chút phức tạp, nếu thực sự giết hai mẹ con họ, sợ rằng rất khó giải thích với Cố Vân Sơn.

Tuy nhiên chỉ đơn giản thả hai người họ ra, thì lại không phải là điều mà Long Thiên Tiếu muốn.

“Tôi hiểu rồi anh Long”.

Lôi Hổ nghe xong liền đáp.

“Lần này chỉ là hai ngón tay, nếu như còn có lần sau, sẽ trực tiếp lấy mạng của hai người, ai cũng không ngăn cản được”.

Long Thiên Tiếu sau khi phân phó, lại liếc nhìn Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy lạnh lùng nói.



Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !



“Đừng mà, cậu không thể làm như vậy, các người không thể chặt ngón tay tôi được, nếu không tôi sẽ kiện các người”.

Vương Mỹ nghe thấy lời này, liền giãy dụa phản kháng.

“Em sai rồi, mẹ con em sai rồi, anh rể, chị, tha cho em với mẹ đi, lần sau em không dám nữa”.

Cố Thiếu Duy cầu xin Long Thiên Tiếu.

“Theo lời tôi mà làm”.

Long Thiên Tiếu không hề để ý đến Vương Mỹ hay Cố Thiếu Duy, chỉ nắm tay Cố Tuyết Cầm bước ra ngoài.

“Nếu như không phải vì nể tình em với bố, thì hôm nay anh đã trực tiếp kết liễu hai người bọn họ rồi”.

Long Thiên Tiếu quay trở lại trong xe, nói với Cố Tuyết Cầm.

Đối với lời nói của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm tuyệt nhiên không chút hoài nghi, Long Thiên Tiếu một khi đã nói ra liền chứng minh anh thật sự có khả năng thực hiện điều đó.

“Em muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ về mặt pháp lý”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ lạnh nhạt đáp.

“Chuyện này có thể, không quá khó khăn. Để anh liên hệ với luật sư, còn phải đánh tiếng chào hỏi với người trong thành phố một chút nhờ bọn họ giúp đỡ”.

Long Thiên Tiếu nghe xong liền thản nhiên đáp.

“Còn nữa, em muốn đón bố qua ở cùng vợ chồng mình”.

Cố Tuyết Cầm nghĩ một hồi liền nói. Gia đình cô bây giờ đã tan rã rồi, Cố Vân Sơn sau khi biết chuyện, chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận.

Bố cô với Vương Mỹ quay lại cùng sống chung dưới một mái nhà chắc chắn là chuyện không thể.

“Chuyện này có thể, chỉ sợ bố không đồng ý thôi”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Chúng ta nói chuyện với bố xem sao”.

Cố Tuyết Cầm chỉ đành nói vậy rồi tựa đầu vào vai Long Thiên Tiếu. Hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện, cô cảm thấy tinh thần kiệt quệ, cả người đều vô cùng mệt mỏi.

“Cốc cốc cốc!”

Đúng lúc này, cửa xe Long Thiên Tiếu vang lên tiếng gõ, bên ngoài cửa xe, chính là Lôi Hổ.

“Có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu hạ cửa kính xuống hỏi.

“Anh Long, mọi chuyện đều xử lý xong rồi”.

Lôi Hổ đáp.

“Ừm, bọn họ không thể chết dễ dàng như vậy, tùy ý ném họ ra ngoài là được”.

Long Thiên Tiếu nghe xong liền nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy, vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên, trong lòng cũng cười khổ.
1627723347421.png


“Anh nói với Phương Thắng Thiên, lát nữa chúng ta sẽ đến gặp Vương Như Lực”.

Long Thiên Tiếu dừng lại một chút, sau đó mới mở miệng nói.

“Được, tôi lập tức đi sắp xếp”.

Lôi Hổ vô cùng cung kính đáp.

Long Thiên Tiếu nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc.

“Cố Thiếu Duy và Vương Mỹ tạm thời đừng ném ra ngoài, đưa bọn họ đến chỗ Phương Thắng Thiên, tôi muốn bọn họ thấy chỗ vựa vững chắc mà bọn họ luôn miệng nhắc đến chết như thế nào”.

Long Thiên Tiếu sau một hồi trầm ngâm liền đưa ra quyết định. Không phải do Long Thiên Tiếu tùy tiện thay đổi, nếu hiện giờ không thể khiến Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy biến mất, vậy chỉ có thể ra sức khiến bọn họ hoảng loạn để bọn họ về sau không dám làm ra những hành động thiếu suy nghĩ nữa. Trong lòng Long Thiên Tiếu thầm nghĩ như vậy.

“Được, để tôi sai người đưa bọn họ cùng đi. Sau khi chặt đứt ngón tay họ, tôi bảo người băng bó lại, tôi sợ hai người họ mất máu nhiều mà chết mất”.

Lôi Hổ suy nghĩ rất chu đáo và nói.

“Vậy anh đi làm đi”.

Long Thiên Tiếu cho Lôi Hổ lui xuống, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ đã hơn mười một giờ.

“Anh định làm gì vậy? Nhà họ Vương dù sao cũng là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang”.

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy hết thảy, có chút băn khoăn nói. Nhà họ Vương không giống với nhà họ Tôn hay nhà họ Quách. Họ Vương này là một trong ba gia tộc lớn nhất ở thành phố Lâm Giang, không nói đến thực lực hùng hậu, mà nghe nói nhà họ còn có quan hệ với gia tộc lớn ở Đế Đô.

“Lão già nhà họ Vương kia muốn anh quỳ trước quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang, còn muốn anh tự dẫn vợ mình đến trước mặt Vương Như Lực”.

Khóe miệng Long Thiên Tiếu lạnh lùng nhếch lên, Long Thiên Tiếu anh sống trên đời hai mươi ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh thấy có người dám đưa ra yêu cầu quá đáng đến vậy.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ cắn chặt môi.

“Anh bảo lão già đó tự mình mang ba thước lụa trắng, đích thân treo cổ tại quảng trường trung tâm thành phố. Vương Như Lực đã làm ra những chuyện như vậy mà nhà họ Vương còn muốn bao che, tất cả bọn chúng đều đáng chết”.

Thấy Cố Tuyết Cầm không đáp lời, Long Thiên Tiếu lại lạnh lùng nói.

Trước kia, Cố Tuyết Cầm có lẽ sẽ nghi ngờ lời nói của Long Thiên Tiếu, nhưng giờ đây cô lại trở nên trầm mặc. Nhà họ Vương tuy lớn nhưng Long Thiên Tiếu nhìn vậy cũng không hề tầm thường.

Trong giọng điệu của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm nghe ra sự kiến quyết của anh.

“Nhà họ Vương có gốc rễ lâu đời ở đây, thật sự có thể sao?”

Cố Tuyết Cầm thở dài hỏi.

“Em đợi rồi sẽ biết”.

Long Thiên Tiếu chỉ cười cười nói.

“Anh Long, tôi đã thông báo với bên Phương Thắng Thiên rồi. Vương Như Lực giờ đang ở Phương Thiên Đại Hạ của Bắc Thành”.

Đúng lúc này, Lôi Hổ bước đến, nói với Long Thiên Tiếu.

“Tốt lắm. Chúng ta bây giờ liền qua đó”.

Long Thiên Tiếu gật đầu.

“Vâng, người của tôi đã dẫn theo hai người bọn họ cùng qua đó rồi, tôi sẽ đi cùng với anh Long”.

Lôi Hổ nói.

“Được”.

Long Thiên Tiếu thuận miệng trả lời, liền khởi động xe đi về hướng Bắc Thành.

Nhà họ Vương, bên trong biệt thự hào nhoáng.

Lúc này đã là giữa trưa, bởi vì tuổi tác đã cao, Vương Mộng Sinh giờ đang ngủ gà ngủ gật trên ghế.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức ông ta.

“Là ai gọi điện đến vậy?”

Vương Mộng Sinh lớn tiếng hỏi.

“Ông Vương, là điện thoại của Phương Thắng Thiên gọi đến”.

Quản gia trực tiếp mang điện thoại qua rồi nói với Vương Mộng Sinh. Ông ta nghe vậy liền nhận điện thoại.

“Thế nào, Phương Thắng Thiên, có phải cậu nghĩ thông suốt rồi không?”

Sau khi nhận điện thoại, Vương Mộng Sinh lạnh lùng hỏi.

“Ông Vương, tôi e rằng ông vẫn chưa tỉnh ngủ”.

Phương Thắng Thiên có vài phần chế giễu nói. Xem ra, Vương Mộng Sinh có điều không biết về Long Thiên Tiếu, thậm chí còn không biết Long Thiên Tiếu hiện giờ đã nắm trong tay cả hai thế lực của Bắc Thành và Đông Thành.

Nếu như Vương Mộng Sinh biết được điều này, sợ rằng ông ta không dám đưa ra yêu cầu bảo Long Thiên Tiếu dẫn vợ đưa đến tận giường cháu nội ông ta.

“Vậy cậu gọi điện cho tôi làm gì? Bắc Thành các cậu làm ra chuyện như vậy, đã chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của nhà họ Vương chúng tôi chưa?”

Vương Mộng Sinh vừa nghe thấy vậy, lập tức lửa giận đùng đùng phát tác.

Không thể phủ nhận, Phương Thắng Thiên có phần từng trải, nhưng trước mặt ông ta, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là hậu bối thôi.

“Anh Long nói rồi, bảo ông tự mình chuẩn bị ba thước lụa trắng, ngày mai tự treo cổ trước quảng trường trung tâm thành phố”.

Phương Thắng Thiên một mặt chế giễu nói, hắn ta không biết Long Thiên Tiếu sẽ dùng thủ đoạn gì khiến Vương Mộng Sinh treo cổ chết ở quảng trường đây.

Vương Mộng Sinh mỏi mắt chờ đợi, chẳng rõ vì sao ông ta lại có chút mong chờ, ông ta muốn xem thử cậu Long thần bí này rốt cuộc có lai lịch thâm sâu thế nào.

“Được lắm. Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đợi đi. Xem ngày mai người treo cổ ở quảng trường sẽ là ai đây? Tôi đã báo tin ra ngoài rồi, trước ngày mai mọi người trong toàn thành phố sẽ biết tin này. Ngày mai, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều sẽ đổ dồn về quảng trường thành phố”.

Vương Mộng Sinh cười nhạo, không chút sợ hãi nói.

“Vậy chúc ông mạnh khỏe, tôi chỉ thay anh Long truyền đạt lại thôi”.

Phương Thắng Thiên cũng không hề tức giận, chỉ cười cười, nói xong liền lập tức cúp máy.

“Hừ, hoang đường, chỉ một khu Bắc Thành lại dám đối đầu với nhà họ Vương sao?”

Sau khi gác máy, Vương Mộng Sinh hừ lạnh một tiếng.

“Người đâu, gây áp lực với nhà họ Cố. Bảo họ hoặc là làm theo lời tôi nói hoặc là mọi hoạt động kinh doanh của họ đều sẽ chịu ảnh hưởng, đồng thời, nhà họ Cố cũng đừng mong sống yên ổn ở thành phố Lâm Giang”.

Vương Mộng Sinh sau một hồi trầm tư, nói với quản gia.

“Tôi hiểu rõ, ông Vương, tôi sẽ cho người đi cảnh cáo họ”.

Quản gia nhận lệnh vô cùng cung kính đáp lại, nói xong liền đi ra ngoài.

Thành phố Lâm Giang, tòa Phương Thiên Đại Hạ.

Phương Thắng Thiên đứng ngay đầu tiên, đằng sau hắn ta tựa hồ toàn bộ người cấp cao ở Bắc Thành đều có mặt.

Khung cảnh mọi người nghiêm trang chờ đợi giống như đang chuẩn bị nghênh đón ai đó.

Không lâu sau, một chiếc Audi A6 tiến vào, đằng sau còn có vài chiếc xe sang trọng khác.

Phương Thắng Thiên thấy vậy, lập tức bước xuống, tự tay mở cửa xe Audi, một số người không biết chuyện nhìn thấy đều vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc là người như nào, lại khiến cho Phương Thắng Thiên phải đích thân mở cửa xe giúp.

“Anh Long, cô Cố!”

Phương Thắng Thiên vô cùng cung kính chào.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu đáp. Cố Tuyết Cầm khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Đi cùng với Long Thiên Tiếu, cô luôn gặp phải tình huống được đón chào từ xa như vậy, Long Thiên Tiếu dường như đã quen với việc này nhưng với Cố Tuyết Cầm vẫn luôn có cảm giác khó thích ứng.

Điều này có khả năng liên quan đến tính cách.

“Vương Như Lực đâu?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Tôi nhốt cậu ta trong phòng giam ở tầng một rồi”.

Phương Thắng Thiên trả lời.

“Đưa bọn họ qua đây”.

Long Thiên Tiếu nói với Lôi Hổ đang đứng đằng sau, lúc này, đàn em của Lôi Hổ liền áp giải Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy đến.

Bởi vì bị chặt mất ngón tay, sắc mặt Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy đều trắng bệch cả ra, nếu không phải đã được cầm máu, sợ rằng hai người họ sớm đã mất máu mà chết rồi.

“Có biết vì sao tôi đưa hai người tới đây không?”

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy và hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Long Thiên Tiếu, Vương Mỹ chỉ sững sờ rồi lại sững sờ, khi bị chặt ngón tay, tinh thần của bà ta đã suy sụp, lúc này, sắc mặt bà ta tái nhợt, tình trạng rất xấu.

Cố Thiếu Duy lại vô cùng sợ hãi, sắc mặt cũng rất tệ.

“Anh rể, cầu xin anh tha cho em, em biết sai rồi”.

Cố Thiếu Duy đã khóc thành tiếng, cầu xin tha thứ.

“Ai là anh rể cậu, tôi có thằng em vợ vô dụng như cậu sao?”

Nghe xong, Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt châm biếm.

“Dẫn các người đến, là muốn các người nhìn xem rốt cuộc Vương Như Lực có kết cục gì, xem xem chọc vào người của tôi sẽ chết như thế nào. Không phải các người coi Vương Như Lực là chỗ chống lưng cho mình sao? Nhìn cho kỹ, chỗ chống lưng của các người bị lật đổ thế nào”.

Long Thiên Tiếu tàn nhẫn nói.

Khi anh nói ra những lời này, Cố Tuyết Cầm chỉ ngoảnh mặt đi, cô không muốn thấy tình huống phía bên này, cô đã chết tâm từ lâu rồi.

“Dẫn bọn họ vào”.

Long Thiên Tiếu nói với người của Lôi Hổ.

Nghe thấy vậy, đàn em của Lôi Hổ lại dẫn hai người vào dưới sự lãnh đạo của Phương Thắng Thiên.

Phương Thắng Thiên làm động tác mời Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm vào.

Hầu hết đám thuộc hạ của Phương Thắng Thiên không biết Long Thiên Tiếu, nhưng bọn họ biết Lôi Hổ.

Đối mặt với Long Thiên Tiếu, không chỉ có Phương Thắng Thiên thấp thỏm mà ngay cả Lôi Hổ cũng vô cùng kính cẩn, mọi người đều nhìn ra có gì đó khác thường, sợ rằng anh Long này không phải là người thường.

Phương Thắng Thiên dẫn đầu ở phía trước, đằng sau Long Thiên Tiếu lại có một nhóm người, hầu như là thuộc hạ cao cấp của Bắc Thành và Đông Thành.

Chuyện Đông Thành và Bắc Thành giảng hòa, Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ không công bố ra ngoài, hơn nữa, chuyện Bắc Thành và Đông Thành lựa chọn giảng hòa mới chỉ diễn ra trong vòng hai ngày hôm nay, cho nên người biết cũng không nhiều.

Lúc này, nếu có người không biết chuyện thấy Lôi Hổ xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

“Anh Long, mời đi lối này”.

Bước vào thang máy xuống tầng hầm, Phương Thắng Thiên tiếp tục dẫn đường ở phía trước.

Tầng trệt của tòa nhà Phương Thiên Đại Hạ được cải tạo thành một nhà giam.

“Nơi này do chú Châu xây dựng, trước đây từng nhốt rất nhiều người, nhưng 10 năm qua, tình hình thành phố Lâm Giang thay đổi, mọi người tập trung kiếm tiền. Cho dù có mâu thuẫn gì cũng sẽ không tùy tiện đụng đến dao súng. Cho nên, đã rất lâu rồi không có ai vào đây”.

Phương Thắng Thiên vừa đi vừa giới thiệu, nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ gật đầu.

Thấy tất cả những thứ này, Cố Tuyết Cầm lại vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ rằng thành phố Lâm Giang còn có nơi như vậy, một nhà giam rất lớn, hơn nữa, nơi này thực sự xây dựng theo kiến trúc nhà tù.

“Bố tôi là Vương Dương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, tôi là cậu ba chi chính nhà họ Vương, con mẹ nó, thả ông đây ra”.

“Phương Thắng Thiên, anh không biết tốt xấu, anh đang tự tìm đường chết đó, anh sẽ phải trả giá, ông nội tôi nhất định sẽ san bằng Bắc Thành”.

“Thả ông đây ra, đưa con tiện nhân nhà họ Cố lên giường ông, nếu không các người đều phải chết!”

Long Thiên Tiếu vừa mới bước vào nhà giam, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo liền truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, cảnh tượng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu Cố Tuyết Cầm, trên mặt cô có chút hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.

Đương nhiên, Long Thiên Tiếu cũng chú ý tới động tác nhỏ bé này, anh chủ động nắm lấy tay cô, vỗ vỗ, ý bảo cô không cần lo lắng.

“Anh Long, tôi kêu người đưa cậu ta đến phòng thẩm vấn nhé”.

Phương Thắng Thiên nói với Long Thiên Tiếu.

“Đi đi”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Cậu, kêu người dẫn cậu ta tới”.

Phương Thắng Thiên nói với người ở bên cạnh, nghe thấy vậy, tên đàn em đó nhanh nhẹn đi vào trong.

“Anh Long, mời đi bên này”.

Phương Thắng Thiên lại nói, hắn ta dẫn Long Thiên Tiếu vào một phòng thẩm vấn rất lớn.

“Các người thả tôi ra, đừng đụng vào tôi. Các người muốn đưa tôi đi đâu?”

Bên ngoài lại truyền đến giọng rít gào của Vương Như Lực.

Không lâu sau, Vương Như Lực được đưa đến, cậu ta bị cố định trên một chiếc ghế, đám người Long Thiên Tiếu ngồi đối diện với cậu ta.

“Cậu Vương”.

Thấy Vương Như Lực, mắt Cố Thiếu Duy sáng lên, rồi đột nhiên lại mờ đi, bởi vì cậu ta phát hiện lúc này Vương Như Lực cũng bị khống chế.

“Rác rưởi, Long Thiên Tiếu, thả tôi ra. Bố tôi là Vương Sinh, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nếu tôi xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các người đâu”.

Khi thấy Long Thiên Tiếu, Vương Như Lực lại gầm lên.

Thấy thế, khuôn mặt Long Thiên Tiếu trở nên rét lạnh.

“Lẽ nào ở thành phố Lâm Giang, nhà họ Vương có thể dùng một tay che trời sao?”

Long Thiên Tiếu nghịch chiếc bút trên bàn, xác thực nói.

“Nhà họ Vương quả thực có chút thế lực ở thành phố Lâm Giang. Không giấu anh Long, hôm nay tôi cũng muốn xem anh có thể làm đến mức nào”.

Nghe thấy vậy, Phương Thắng Thiên liền nói.

“Tôi đã nói rồi, Vương Như Lực chỉ có đường chết, mà nhà họ Vương, một mình cậu ta chết vẫn chưa đủ. Tôi cho rằng, ngày mai để ông nội cậu ta treo cổ tự tử ở quảng trường trung tâm thành phố là một ý kiến không tồi”.

Long Thiên Tiếu ung dung nói.

“Các người nằm mơ đi, các người đang tự tìm đường chết, bố tôi là Vương Dương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nhà họ Vương sẽ không tha cho các người”.

Hai mắt Vương Như Lực đỏ hoe, cậu ta gầm lên dữ dội.

“Nhà họ Vương quá nuông chiều cậu rồi, nhà cậu không dạy cậu tử tế, tôi sẽ thay nhà cậu dạy dỗ cậu, cho cậu biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Dùng dây thừng trói chân tay cậu ta lại, đè xuống đất thành hình chữ bát”.

Long Thiên Tiếu nhìn vào Vương Như Lực, nhàn nhạt nói. Nghe xong, mấy tên đàn em liền đi lên, dùng dây thừng trói chân tay Vương Như Lực lại, sau đó mở khóa ghế đẩu, thả Vương Như Lực ra.

Mấy người lao tới đè Vương Như Lực xuống đất, cậu ta nằm chổng vó lên trời.

Đám người không biết Long Thiên Tiếu sẽ làm gì, họ chỉ làm theo những gì anh nói.

“Các người làm gì vậy, thả tôi ra”.

Vương Như Lực hoảng sợ hét lớn, nhưng cũng chẳng ích gì, không có ai quan tâm đến cảm nhận của cậu ta.

Lúc này, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy cũng bị ném xuống đất, bộ dạng vô cùng chật vật nhếch nhác.

“Để tôi giới thiệu chút. Vị này là Lôi Hổ, Đông Thành thành phố Lâm Giang là địa bàn của anh ta. Vị này là Phương Thắng Thiên, Bắc Thành thành phố Lâm Giang là địa bàn của anh ta. Bây giờ bọn họ đều nghe theo tôi, nói cách khác, nửa thành phố Lâm Giang đều nghe theo Long Thiên Tiếu tôi, các người lấy gì đấu lại tôi?”

Long Thiên Tiếu nhìn Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy bằng ánh mắt lạnh lùng, anh khinh thường nói.

Nghe thấy vậy, cơ thể Vương Mỹ không ngừng run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và không thể tin được. Cố Thiếu Duy lại nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Vương Như Lực, cậu ba nhà họ Vương. Bản tính háo sắc, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ, ỷ vào thế lực nhà họ Vương, tác oai tác quái. Hôm nay tôi sẽ không giết cậu ta, tôi chỉ khiến cho cậu ta sống không bằng chết mà thôi. Ngày mai, tôi sẽ cho cậu ta tận mắt chứng kiến ông nội mình treo cổ chết trước mặt cậu ta”.

Giọng điệu Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng, nhưng lại giống như là đang tuyên án vậy.
“Không thể nào, anh nằm mơ đi. Anh dám ra tay với tôi, anh chết chắc rồi. Anh chỉ là một tên phế vật, anh lấy gì đấu với nhà họ Vương?”

Vương Như Lực không thể chấp nhận sự thật trước mắt, tiếp tục gào thét.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng đứng dậy.

“Anh muốn làm gì?’

Thấy thế, Vương Như Lực hỏi.

“Cho cậu cảm nhận một chút sự hiểm ác của xã hội. Đợi lát nữa, nếu không chịu được thì ra ngoài nhé. Anh giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ tìm em”.

Long Thiên Tiếu quay đầu lại nói với Cố Tuyết Cầm. Nghe xong, Cố Tuyết Cầm lại ngẩn người ra, cô cảm giác có chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

“Anh muốn làm gì, anh đừng tới đây”.

Thấy Long Thiên Tiếu bước tới, Vương Như Lực vô cùng sợ hãi nói.

“Nhà họ Vương không xứng làm đối thủ của tôi. Chỉ cần tôi muốn, một mình tôi có thể giết chết cả nhà họ Vương. Nhưng bây giờ, nếu cậu đã dám tay với phụ nữ của tôi, vậy cậu chỉ có thể sống không bằng chết, tôi sẽ từng chút từng chút phế bỏ chân tay, nghiền nát xương cốt của cậu”.

Long Thiên Tiếu vừa nói vừa đi tới.

“Không, không, anh không thể làm vậy. Bố tôi là Vương Dương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho anh”.

Vương Như Lực kinh hãi nói.

“Tôi có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, Phương Thắng Thiên, Lôi Hổ, hai người giúp tôi giết chết tên phế vật này, tôi sẽ cho các người rất nhiều rất nhiều tiền”.

Vương Như Lực cái khó ló cái khôn, nhưng không có ích gì, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đều nở nụ cười lạnh, có thể đứng ở đây, ai thiếu tiền chứ.

“Răng rắc!”

Long Thiên Tiếu bước tới, dùng đế giày cứng giẫm lên bàn tay đang nắm chặt của Vương Như Lực, bàn tay vốn đang nắm trong nháy mắt sụp xuống.

Cùng với một tràng âm thanh xương cốt vỡ vụn, bàn tay Vương Như Lực bỗng chốc hóa thành một đống phế thải.

“A a a a a!”

Vương Như Lực phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, bởi vì quá mức đau đớn, cậu ta liều mạng giãy dụa, nhưng bởi vì cơ thể và chân tay bị trói cố định, cậu ta căn bản không thể giãy dụa quá nhiều.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Cố Tuyết Cầm khẽ chấn kinh, quá tàn nhẫn, một cước trực tiếp giẫm nát tay Vương Như Lực.

Thấy thế, đám người cũng bị sốc, giờ phút này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được Long Thiên Tiếu muốn làm gì.

Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy quỳ trên đất, chứng kiến tất cả mọi chuyện, cơ thể bọn họ run lên dữ dội, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Lúc này, bọn họ cảm thấy Long Thiên Tiếu quả thực là một tên ác quỷ, nếu không phải là ác quỷ, sao có thể tra tấn người khác như vậy?

“Răng rắc, răng rắc”.

Long Thiên Tiếu tiếp tục giẫm lên cánh tay Vương Như Lực, một đường đi lên, xương cốt của toàn bộ cánh tay về cơ bản đã vỡ vụn.

Đám người thấy mà phát hoảng, Vương Như Lực lại gào lên thảm thiết, tiếng hét tê tâm liệt phế đó gần như vang vọng khắp phòng giam.

Thấy một màn này, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng không chịu được nữa, cảnh tượng này quá tàn khốc, cô bụm miệng lại bước ra ngoài.

Đám người Phương Thắng Thiên, Lôi Hổ đều là những người từng trải, từng thấy qua nhiều mặt của xã hội, nhưng sau khi thấy hành động của Long Thiên Tiếu, bọn họ cũng chấn kinh, trong lòng khẽ run rẩy.

Đám đàn em thuộc hạ, có người yếu tim, thậm chí còn không nhịn được nôn mửa, thực sự không thể chịu nổi liền chạy ra ngoài.

Sau khi bị phế một cánh tay, Vương Như Lực ngất đi vì đau đớn.

“Dùng nước lạnh làm cho cậu ta tỉnh táo lại”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Gọi cậu ta dậy”.

Phương Thắng Thiên ra lệnh, nói xong, một gáo nước lạnh giội xuống, cuối cùng Vương Như Lực cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cậu ta thở không ra hơi, sắc mặt tái nhợt.

“Quay video ghi lại quá trình tôi phế cậu ta. Sáng mai gửi cho Vương Mộng sinh”.

Long Thiên Tiếu lại nói với Lôi Hổ.

“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay”.

Lôi Hổ nhanh nhẹn đáp, trong lòng hắn ta cũng có chút cảm thán, nghe nói Vương Như Lực này là đứa cháu trai mà Vương Mộng Sinh cưng chiều nhất, thấy cháu trai mình bị tra tấn như vậy, không biết ông ta có tức đến nỗi chết ngay tại chỗ không.

Tuy nhiên, nhà họ Vương gieo gió ắt sẽ gặt bão thôi.

Nhà họ Vương này, quen ngang tàng hống hách ở thành phố Lâm Giang. Chỉ là lần này lại đụng phải cao thủ.

“Sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tha cho tôi đi!”

Vương Như Lực hấp hối nói.

“Bố cậu là Vương Dương, ông nội cậu là Vương Mộng Sinh, không phải nhà họ Vương các cậu sẽ không bỏ qua cho tôi sao?”

Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu lại nói bằng vẻ mặt chế giễu, nói xong, anh tiếp tục bước tới, sau đó, lại là một tiếng hét xuyên thấu tim gan.

Toàn bộ quá trình vô cùng ghê rợn, sau khi Vương Như Lực ngất lên ngất xuống bốn đến năm lần, chân tay cậu ta đã bị Long Thiên Tiếu phế bỏ hoàn toàn.

Lúc này, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy bị dọa cho sợ quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Long Thiên Tiếu liền ngồi trở lại.

“Hai người các anh, gây sức ép cho nhà họ Vương giúp tôi, về phần dùng cách gì để gây sức ép cho nhà bọn họ, hai người tự nghĩ đi, kết quả tôi muốn là ngày mai Vương Mộng Sinh thắt cổ tự tử ở quảng trường trung tâm thành phố”.

Long Thiên Tiếu nói với Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ.

“Anh Long yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt chuyện này”.

Lôi Hổ vỗ ngực nói.

“Nhà họ Vương là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, cho dù cả hai chúng tôi đều ra tay, sợ sằng bọn họ cũng không dễ dàng đi vào khuôn khổ”.

Phương Thắng Thiên lại có chút lo lắng nói. Chỉ dựa vào hai cỗ thế lực của bọn họ, quả thực có thể ăn trọn nhà họ Vương, nhưng hậu quả sau khi ăn xong, bọn họ không thể gánh chịu được.

“Hai anh chỉ cần gây áp lực một phần, tôi sẽ thông qua các khía cạnh khác để buộc nhà họ Vương phải phục tùng”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

Nghe xong, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đưa mắt nhìn nhau. Quả nhiên anh Long còn có con át chủ bài chưa lật.

Tuy nhiên, cũng đúng, nếu lực lượng trong tay Long Thiên Tiếu chỉ có bọn họ, sao anh dám thách đấu nhà họ Vương chứ?

Như vậy, nếu trong tay Long Thiên Tiếu thật sự còn có những thế lực khác thì lần này nhà họ Vương xong thật rồi.

Chỉ là không biết trong tay Long Thiên Tiếu còn có thế lực gì, lúc này, cả Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ đều có chút mong đợi.

“Đã rõ, anh Long, chúng tôi sẽ hành động ngay lập tức”.

Phương Thắng Thiên trầm tĩnh nói.

“Còn có, giày tôi bẩn rồi, tìm cho một đôi sạch đến đây, size 45”.

Long Thiên Tiếu nhìn đôi giày dính máu trên chân, nói với Phương Thắng Thiên.

“Đi lấy một đôi giày cho anh Long”.

Phương Thắng Thiên phân phó, đám thuộc hạ của hắn ta làm việc cũng rất nhanh nhẹn, không lâu sau, bọn họ liền mang một đôi giày tới, hơn nữa còn gần giống với đôi giày trước đó của Long Thiên Tiếu.

Đi giày vào, Long Thiên Tiếu mới bước ra ngoài, anh không muốn Cố Tuyết Cầm thấy chân anh dính máu.

“Xong rồi à?”

Thấy Long Thiên Tiếu ra, Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Em vừa mới gọi điện thoại cho bố, nói là sẽ đón bố đến sống chung, ông ấy nói sẽ cân nhắc”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Chuyện này, em cứ quyết đi, hoặc là đến lúc đó chúng ta cùng đến khuyên bố cũng được”.

Long Thiên Tiếu gật đầu nói.

“Còn có, phía gia tộc gọi điện thoại đến, nói là xảy ra chuyện lớn, kêu chúng ta đến ngay lập tức”.

Cố Tuyết Cầm nói tiếp.

“Hửm? Có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, hỏi.
“Cụ thể có chuyện gì, phía bên đấy không nói, chỉ kêu chúng ta qua thôi”.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, lắc đầu nói.

“Kêu Phương Thắng Thiên qua đây chút”.

Long Thiên Tiếu nói với đàn em ở bên cạnh.

Nghe thấy thế, tên đàn em đó lập tức đi tìm Phương Thắng Thiên.

“Anh Long, có chuyện gì vậy?”

Phương Thắng Thiên tiến lên phía trước, hỏi.

“Gọi cho Tần Viễn Lâm giúp tôi, nói rõ cho ông ta biết chuyện hôm qua, sau đó kêu ông ta điều động tài chính nhà họ Tần, tấn công tất cả các công ty niêm yết của nhà họ Vương. Nói với ông ta rằng, tôi muốn thấy công ty nhà họ Vương phá sản trước trưa ngày mai. Hơn nữa, tôi cam đoan ông ta sẽ không phải chịu bất kì rủi ro nào”.

Long Thiên Tiếu nói với Phương Thắng Thiên.

“Được, tôi sẽ đi làm ngay”.

Nghe xong, Phương Thắng Thiên đáp, trong lòng hắn ta lại có chút kinh hãi, nhà họ Tần thật sự sẵn lòng điều động tài chính tấn công nhà họ Vương sao? Nếu muốn hạ bệ tất cả các công ty niêm yết của nhà họ Vương thì nguồn tài chính cần có là một con số không thể tưởng tượng được.

Mặc dù nói, với tài lực của nhà họ Tần, chuyện này không thành vấn đề, nhưng một khi đầu tư số tiền quá lớn vào việc mua lại cổ phần nhà họ Vương, các gia tộc và doanh nghiệp khác cũng có thể chống lại nhà bọn họ.

Phải nói rằng, điều này đòi hỏi sự can đảm và quyết đoán vô cùng lớn, không biết Tần Viễn Lâm có chấp nhận đề nghị mạo hiểm như vậy không.

Phương Thắng Thiên thầm nghĩ, nếu Tần Viễn Lâm thật sự làm như vậy, chứng tỏ địa vị của Long Thiên Tiếu trong lòng Tần Viễn Lâm không gì sánh nổi, có một lá bài như Tần Viễn Lâm, Long Thiên Tiếu quả thực có thể khiến nhà họ Vương sụp đổ.

“Nhà họ Tần bằng lòng đầu tư nhiều tài lực như vậy sao?”

Nghe được lời nói của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm có chút khó tin nói.

“Sao mà không bằng lòng?”

Long Thiên Tiếu cười nói.

“Với tiềm lực tài chính nhà họ Tần, hoàn toàn có thể lật đổ nhà họ Vương, nhưng nhà họ Tần cũng sẽ chịu rủi ro rất lớn”.

Cố Tuyết Cầm cảm thấy Long Thiên Tiếu không biết nhiều về thị trường cổ phiếu, sau đó liền giải thích.

“Nhà họ Tần không chiến đấu một mình, sẽ có nhiều dòng vốn hơn đổ vào thị trường, làm như vậy, nhà họ Tần sẽ không chịu quá nhiều rủi ro”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, nói, Cố Tuyết Cầm càng thêm kinh ngạc, trong lĩnh vực kinh doanh, lẽ nào ngoài nhà họ Tần ra, Long Thiên Tiếu còn có những con át chủ bài khác?

“Em đi vệ sinh chút”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói, thấy thế, Long Thiên Tiếu khẽ gật đầu, sau đó liền trở lại xe, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Hi.

“Anh cả, có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Hi.

“Cô biết chuyện xảy ra tối hôm qua chưa?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Tôi cũng vừa mới biết, những chuyện đột nhiên xảy ra, chỗ tôi không nhận được thông tin liên quan kịp thời. Nghe nói chị dâu đã được cứu ra ngoài, người không sao chứ?”

Lâm Hi lãnh đạm nói.

“Người không sao, bây giờ tôi cần cô làm một chuyện”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Mời anh cả nói”.

Lâm Hi nói bằng giọng điệu nghiêm túc.

“Trước trưa mai, tôi muốn thấy tất cả các công ty niêm yết của nhà họ Vương phá sản. Chắc nhà họ Lâm các cô có một số vốn có thể đổ vào thị trường, ngoài các cô ra, tôi còn có những quỹ vốn khác tham gia vào thị trường, cùng phân chia miếng thịt mỡ nhà họ Vương”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Chỉ cần nguồn tài chính đổ vào đủ lớn, đây là một mối kinh doanh ổn định không thua lỗ”.

Lâm Hi đáp. Mặc dù cô không biết nhiều về chuyện kinh doanh, nhưng cô vẫn hiểu được những kiến thức cơ bản.

“Sẽ có nhiều quỹ vốn nhúng tay vào, về mặt rủi ro, các cô có thể yên tâm. Còn có, nhà họ Vương có quan hệ với một số gia tộc ở Đế Đô, vận dụng sức mạnh của nhà họ Lâm, kêu bọn họ không được manh động”.

Long Thiên Tiếu nhấn mạnh.

“Đã rõ. Tôi sẽ nói chuyện với ông nội. Cho dù có nguy hiểm, chỉ cần anh cả mở lời, nguy hiểm tính là gì chứ? Tôi sẽ nhờ ông nội nói chuyện với nhà họ Bách Lý, mời bọn họ gia nhập cùng hội cùng thuyền”.

Lâm Hi nói.

“Ok, cảm ơn”.

Long Thiên Tiếu đáp, nói xong, anh liền cúp máy.

Phát hiện Long Thiên Tiếu đã cúp máy, Lâm Hi lại sững sờ, câu “cảm ơn” cuối cùng vừa rồi như gai nhọn nhói vào tim cô vậy.

Ngây ngẩn hồi lâu, cô mới định thần lại, bấm gọi điện thoại, tiếp tục công việc của mình.

Sau khi cúp máy, Long Thiên Tiếu lại gọi điện thoại cho Đông Phương Tuyết.

“Anh Long, có chuyện gì à?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Đông Phương Tuyết.

“Có một mối làm ăn, không biết các cô có hứng thú không”.

Long Thiên Tiếu nghiêm túc nói, anh cũng biết rất rõ về gia thế của nhà họ Đông Phương.

“Mối làm ăn gì, mong anh Long nói rõ”.

Đông Phương Tuyết có chút bất ngờ nói.

“Tôi cần một lượng vốn lớn gia nhập vào thị trường để tấn công tất cả các công ty niêm yết của nhà họ Vương thành phố Lâm Giang. Nếu có hứng thú, các cô cũng có thể tham gia”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói. Đây chỉ là một kiến nghị, nhà họ Đông Phương, anh biết mỗi Đông Phương Tuyết, anh cũng không thể ra lệnh cho người ta làm việc.

“Xin hỏi hiện tại anh Long có bao nhiêu vốn đổ vào thị trường? Nếu chỉ có nhà họ Đông Phương chúng tôi, sợ rằng không làm được gì, thậm chí sẽ tự mình lao vào nguy hiểm”.

Đông Phương Tuyết nghiêm túc nói.

“Nhà họ Tần thành phố Lâm Giang, còn có một gia tộc ở Đế Đô, đây là hai thế lực tài chính cố định”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

“Gia tộc nào ở Đế Đô?”

Đông Phương Tuyết hỏi.

“Xin lỗi, tôi không thể nói cái này”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

“Tôi không có nhiều tài sản trong tay, đề nghị của anh Long, tôi sẽ nói với gia tộc. Số tài sản nằm trong tay tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro với anh Long, nhưng phía gia tộc, tôi không chắc”.

Đông Phương Tuyết trầm ngâm hồi lâu mới nói.

“Cảm ơn”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu đáp.

“Bây giờ tôi sẽ bàn bạc với gia tộc, có kết quả tôi nói với anh sau”.

Đông Phương Tuyết quyết định dứt khoát, cô cũng biết nhà họ Vương là một gia tộc quyền thế ở thành phố Lâm Giang, muốn lật đổ doanh nghiệp đế quốc do một gia tộc như vậy gây dựng nên, nói thì dễ làm mới khó.

Chí ít là về vốn đầu tư, phải là một con số vô cùng lớn, nếu vốn đổ vào không đủ, có thể thành công hay không không nói, sợ rằng còn bị cắn ngược lại, lợi bất cập hại, mất nhiều hơn được.

“Ok”.

Long Thiên Tiếu nói. Sau khi chào tạm biệt, anh liền cúp máy.

Sau khi cúp máy, Long Thiên Tiếu lại gọi điện thoại cho Lục Huyền Cơ. Ông ta làm việc rất nhanh nhẹn, không để Long Thiên Tiếu nói nhiều, ông ta lập tức đồng ý.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng đi vệ sinh về.

“Cậu Long, những gì Phương Thắng Thiên nói là thật sao?”

Wechat của Long Thiên Tiếu nhận được một đoạn tin nhắn do Tần Viễn Lâm gửi đến.

“Thật”.

Long Thiên Tiếu đáp.

Một lát sau, Tần Viễn Lâm lại gọi đến, Long Thiên Tiếu ấn nút kết nối.

“Có vấn đề gì sao?”

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt hỏi.
“Cũng không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu Long chuẩn bị xong chưa”.

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm hỏi.

“Tôi sẽ không để mình nhà họ Tần ông điều động vốn làm chuyện này”.

Long Thiên Tiếu cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Tần Viễn Lâm, sau đó nói.

“Vậy được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức điều động toàn bộ nhân sự. Đây là trận chiến trước nay chưa từng có, tôi đã nuôi một đội thao túng thị trường chứng khoán chuyên nghiệp mà chưa có cơ hội dùng đến, cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ rồi”.

Tần Viễn Lâm có chút kích động nói.

“Vậy ông đi làm đi, bố trí cho tôi một nhà giao dịch chứng khoán hàng đầu, thay tôi quản lý tài sản trong tay, tôi cũng sẽ gia nhập vào”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Được, cậu Long yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người liên lạc với cậu ngay lập tức”.

Nghe xong, Tần Viễn Lâm chỉ nói.

“Cảm ơn”.

Long Thiên tiếu nói, nói xong, anh liền cúp máy.

“Anh Long, bên phía Tần Viễn Lâm đã đồng ý, chỉ là ông ta muốn xác nhận với anh, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ”.

Lúc này, Phương Thắng Thiên bước tới, sau đó nói.

“Ông ta đã xác nhận rồi”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Anh Long, Bắc Thành cũng sẽ cân nhắc nhập cuộc”.

Phương Thắng Thiên nói bằng giọng điệu lạnh lùng, ăn trọn nhà họVương đã là điều chắc chắn, lo lắng duy nhất là sau khi ăn xong, có gặp phải rủi ro lớn gì không.

Nhưng nếu Bắc Thành và Đông Thành cùng gia nhập, mọi chuyện sẽ khác.

“Lôi Hổ tôi không cần suy nghĩ, tôi sẽ điều động khối tài sản có thể dùng, trợ giúp anh Long hạ bệ công ty niêm yết nhà họ Vương”.

Lúc này, Lôi Hổ bước tới, hào phóng nói.

“Cảm ơn”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về trước đây”.

Long Thiên Tiếu nói với hai người. Sau khi chào tạm biệt, Long Thiên Tiếu liền lái xe rời đi.

“Không biết Bắc Thành và Đông Thành có bao nhiêu ngân sách, nếu bọn họ gia nhập, rủi ro tổng thể sẽ ít hơn rất nhiều”.

Cố Tuyết Cầm hiểu biết khá nhiều về thị trường chứng khoán thương mại.

“Trong tay anh còn có mấy trăm triệu tiền vốn, anh cũng sẽ tham gia vào thị trường để mua một số lượng lớn cổ phiếu nhà họ Vương”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

Nghe xong, mắt Cố Tuyết Cầm lại trợn tròn, Long Thiên Tiếu nói mình có mấy trăm triệu tệ, tên này giấu nhiều tiền riêng đó nhỉ.

“Nếu là như vậy, em cũng muốn kiếm chút tiền mua thức ăn”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Đương nhiên có thể. Đầu tư mười mấy triệu tệ, em yên tâm, mối làm ăn này có lãi đó”.

Long Thiên Tiếu tự tin nói.

“Vậy được, để em thử xem”.

Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm cũng mỉm cười nói. 10 triệu tệ lần trước Lôi Hổ chuyển vào tài khoản cô, khoảng thời gian này cô vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để tăng giá trị của số tiền này.

Long Thiên Tiếu lái xe đến thẳng biệt thự nhà họ Cố.

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Cố đã chật kín người, bà cụ Cố cau mày, đám người xì xào bàn tán, bầu không khí lo lắng tràn ngập.

“Bọn họ đến chưa?”

Bà cụ Cố lại hỏi.

“Cô chủ nói sắp đến rồi”.

Quản gia đáp.

“Mẹ, lần này nhà họ Vương muốn ra tay với chúng ta, con nghĩ tất cả là do vợ chồng nó, vợ chồng nó nhất định phải chịu trách nhiệm”.

Lưu Thị- vợ ông cả Cố Vân Đông lên tiếng nói chuyện, Long Thiên Tiếu đánh con trai bà ta thành ra bộ dạng đó, bà ta vẫn luôn ôm mối hận trong lòng.

“Bớt nói vài câu đi được không”.


Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !


Cố Vân Đông lại kéo vợ mình lại, nhắc nhở.

Dưới sự đả kích hết lần này đến lần khác của Long Thiên Tiếu, ông ta đã dần mất đi tự tin và cảm nhận được sự kinh khủng của Long Thiên Tiếu.

“Những gì tôi nói là thật, nhà họ Vương muốn ra tay với nhà chúng ta, chúng ta đào đâu ra đường sống?”

Lưu Thị lại tranh luận.

Nghe thấy vậy, đám người cũng xì xào bàn tán.

Bây giờ bọn họ có hai sự lựa chọn, một là giao Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm ra, đổi lấy sự thương xót của nhà họ Vương. Nhưng nếu như vậy, dự án hợp tác giữa nhà họ Cố với nhà họ Tần sẽ cuốn bay, nhà họ Cố tổn thất nặng nề; hai là đối mặt với sự đàn áp của nhà họ Vương, bọn họ có khả năng sẽ bị nhà họ Vương trực tiếp đánh chìm.

Trong lòng bà cụ Cố rất rõ, thậm chí trong lòng hầu hết mọi người ở đây cũng biết rằng, hai sự lựa chọn này, dù là lựa chọn nào, nhà họ Cố đều sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. Trong lòng bà cụ Cố càng hiểu rõ hơn, lựa chọn thứ ba có khả năng rơi trên người Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.

Cho nên, bây giờ bọn họ đang đợi, đợi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đến.

“Mẹ, con nghĩ tốt hơn hết là nên đợi đi, dù làm thế nào, nhà họ Cố chúng ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề”.

Lúc này, Cố Vân Hải- ông hai nhà họ Cố lên tiếng nói chuyện, đứng giữa ranh giới mất còn, bọn họ quả thực không có cách nào khác.

“Ừ, phải đợi”.

Bà cụ Cố chỉ nhàn nhạt nói.

“Bà chủ, cô chủ và cậu Long đến rồi”.

Lúc này, quản gia bước tới, nói với bà cụ Cố.

“Để bọn họ vào”.

Bà cụ Cố khẽ cau mày nói.

Nghe thấy vậy, đám người cũng hướng mắt ra cửa, cũng vào đúng lúc này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi vào, Cố Tuyết Cầm nắm tay Long Thiên Tiếu xuất hiện trước mặt mọi người.

“Bà”.

Cố Tuyết Cầm chào hỏi.

“Ừm. Nhà họ Vương muốn xuống tay với nhà họ Cố, chắc hai người biết chuyện này chứ?”

Bà cụ Cố cũng không lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Không biết. Nhưng tôi đã đoán được rồi”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu đáp.

“Bây giờ có hai lối đi, một là giao các người ra, hai là nhà họ Cố cùng các người gánh chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Vương”.

Bà cụ Cố nói bằng vẻ mặt lạnh như băng.

“Bà nội Hiểu Huy, bây giờ mẹ còn lòng vòng với bọn họ làm gì, nhà họ Vương đã đưa ra tối hậu thư, nếu không giao bọn họ ra, nhà họ Cố chúng ta sẽ xong đời”.

Lúc này, Lưu Thị lại lớn giọng hét lên. Nhưng kỳ lạ là, bây giờ không có ai hùa theo bà ta.

Moi người đều biết rằng, dù là lựa chọn nào thì nhà họ Cố cũng không có cách nào để tiếp nhận.

“Chị im miệng cho tôi”.

Bà cụ Cố nhìn về phía Lưu Thị, có chút tức giận nói. Nghe thấy vậy, Lưu Thị cũng không dám nhiều lời nữa, bà ta đành phải ngậm miệng lại.

“Long Thiên Tiếu, cậu nói xem nên giải quyết như thế nào?”

Bà cụ Cố nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi.

“Đối với nhà họ Cố mà nói, đây không phải là mối nguy mà là một cơ hội”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Bà nội Hiểu Huy, mẹ nghe đi, cậu ta đang nói hươu nói vượn, gia tộc sắp xảy ra sự cố, cậu ta còn nói đây là cơ hội, con thấy cậu ta bị điên rồi”.
1627723387147.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK