Ước chừng đến mười một giờ, Long Thiên Tiếu mới dẫn bọn họ xuất phát. Tần Tiểu Manh cũng ngồi luôn xe của Long Thiên Tiếu, cùng đi vào bệnh viện.
Sau khi gặp Long Đức Phúc và Lý Bình, sắp xếp ổn thỏa cho Long Tiểu Tịch xong, Long thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm liền lái xe rời đi, cùng rời khỏi bệnh viện với họ, đương nhiên còn có cả Tần Tiểu Manh.
Vẫn địa điểm cũ, Lục Thanh Dao đợi bọn họ trước tập đoàn Long Đằng.
“Em chào thầy, sư mẫu, và sư tỷ”.
Sau khi lên xe, Lục Thanh Dao vô cùng lễ phép chào hỏi mọi người một tiếng.
“Ông chú kỳ quái, địa điểm mọi người hẹn là chỗ nào vậy?”
Lúc này, Tần Tiểu Manh nói. Ông chú kỳ quái này làm việc gì cũng thần thần bí bí như vậy.
“Đông Thành, võ quán Thiên Đạo”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói.
“Chỗ đó à, cháu cũng nghe qua rồi, nơi đó có một võ quán, tuyển đệ tử, truyền dạy võ thuật, nghe nói võ sư ở đó đều rất lợi hại. Không thể ngờ Lôi Hổ lại chọn chỗ này. Chọn hang ổ của chú ta không phải là càng thích hợp hơn sao?”
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy, khó hiểu nói.
“Lần này cũng không phải một cuộc quyết đấu sinh tử, thầy có ơn với bọn họ, cho dù chúng ta thắng cũng không đến nỗi cá chết lưới rách. Cho nên địa điểm thi đấu ở võ quán này càng thích hợp hơn, trông sẽ ôn hòa hơn nhiều”.
Lục Thanh Dao chậm rãi nói chuyện, từ từ phân tích, phân tích còn khá có lý.
“Dù sao cháu cũng là quần chúng thôi, lần này phải trông chờ vào ông chú kỳ quái, ông chú kỳ quái, bây giờ chú nói cho cháu biết, chú rốt cuộc có sợ hãi không?”
Tần Tiểu Manh như ngộ ra điều gì hỏi.
“Không có, sợ cái gì? Hơn nữa, căn bản không cần lo sợ, những người này, nói cho cùng chỉ là cao thủ của thành phố Lâm Giang, nhưng trên thế giới này nhiều người như vậy, núi cao còn có núi cao hơn, đời này còn có rất nhiều cao thủ mà họ chưa từng gặp qua”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ lắc đầu nói.
Cố Tuyết Cầm nghe mấy người họ nói chuyện, cảm giác mình như lọt trong đám sương mù, tựa như bọn họ biết điều gì mà cô không hay biết vậy.
Ước chừng hơn một tiếng sau, nhóm người rốt cuộc cũng đến võ quán Thiên Đạo, võ quán Thiên Đạo nằm ở Đông Thành, là một trong những võ quán có tiếng ở thành phố Lâm Giang.
Thời điểm khi bọn họ đến, thấy dáng điệu trước võ quán cũng có chút ngạc nhiên. Chỉ thấy bên ngoài, học viên đều mặc đồng phục, đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn ngoài cửa.
Sau khi Long Thiên Tiếu dừng xe lại, liền bước vào trong.
“Hoan nghênh anh Long đến với võ quán Thiên Đạo”.
Một đệ tử cúi đầu một góc 90 độ, tư thế này khiến cho đám người Cố Tuyết Cầm có chút không phản ứng kịp, nhưng Long Thiên Tiếu lại cảm thấy điều đó bình thường, dẫn theo Cố Tuyết Cầm vào trong.
Sự xuất hiện của Cố Tuyết Cầm chắc chắn đã thu hút sự chú ý của mọi người, tỉ lệ ngoái đầu nhìn tương đối cao, bị nhiều người nhìn như vậy, Cố Tuyết Cầm có chút căng thẳng, nắm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu.
Dù sao cô cũng chưa từng đến những nơi như thế.
“Haha, anh Long không ngờ anh đến sớm vậy, hoan nghênh hoan nghênh”.
Lúc này, Lôi Hổ từ bên trong dẫn theo một đám người đi ra, cười lớn tiếng, vô cùng hào sảng nói.
“Anh khách sáo rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, chỉ thản nhiên nói.
Lôi Hổ đang định nói gì đó, nhưng hắn nhìn thấy bên cạnh Long Thiên Tiếu ngoại trừ Lục Thanh Dao và Tần Tiểu Manh, còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp và tri thức đang khoác tay anh, hắn ta có hơi kinh ngạc, bị vẻ đẹp của người phụ nữ làm cho kinh ngạc.
“Đây là vợ anh sao?”
Lôi Hổ nhìn về phía Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.
“Cô ấy là vợ tôi, họ Cố”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lãnh đạm nói.
“Anh Long đúng thật có phúc, có người vợ quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như hoa, thật sự khiến người ngoài phải ghen tị!”
Lôi Hổ có chút cảm thán nói.
“Chào anh!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy cũng chào lại, cô tuy rằng không biết Lôi Hổ nhưng vẫn xuất phát từ lễ phép mà chào hỏi.
“Chào cô, mời vào bên trong!”
Lôi Hổ rất cởi mở nói, sau khi nói xong hắn bèn làm một động tác mời, bản thân còn đi trước dẫn đường. Không lâu sau đó, bốn người tiến vào trong một võ quán tập luyện rộng lớn, trong võ quán không có nhiều bàn ghế, bốn phía xung quanh có rất nhiều bàn thấp.
Lúc này đã có rất nhiều người mặc quần áo tập luyện ngồi ở bàn chờ, trên bàn bày ra mấy bộ ấm trà thơm phức, không khí toàn võ đài có vài phần tao nhã, khiến cho người ta có cảm thấy không tệ lắm.
Long Thiên Tiếu cũng có chút sững sờ, không thể ngờ được một người thô lỗ như Lôi Hổ lại có một mặt ưu nhã như vậy.
“Anh Long, cuộc đời tôi có ba điểm tốt, võ nghệ giỏi, trà ngon, kết bạn với anh hùng hảo hán. Hôm nay, trà của tôi là lá trà Phổ Nhĩ được hái từ sương sớm trên núi Nhĩ Sơn. Lá trà Trần được cất trong vòng 15 năm. Nó đều đáng giá chục ngàn tệ, nên cũng xem là trà ngon, hôm nay lại được đọ sức với một anh hùng như anh Long đây quả thực là điều tuyệt vời trong cuộc đời này!”
Lôi Hổ rất hào sảng nói, Long Thiên Tiếu có chút kinh ngạc, một người thô lỗ như Lôi Hổ lại thích thưởng trà, trà lão Trần mười lăm năm tuổi quả nhiên là trà ngon, hương vị vào miệng chính là hương vị của năm tháng.
“Đại ca, anh còn một điểm tốt nữa, chính là uống rượu giỏi”.
Lúc này, một tên đàn em đứng bên cạnh Lôi Hổ nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cút ngay! Bớt ngắt lời tôi lại!”
Lôi Hổ nghe được lời này thì rất không vui nói, đây là mắt nhìn kiểu gì vậy, chuyên để phá hỏng chuyện sao, tại sao mình có thể nuôi một tên đàn em ngốc nghếch đến vậy? Lôi Hổ cảm thấy có chút không nói nên lời, tên đàn em cũng ngậm miệng lại khi nghe được lời này, có chút xấu hổ.
“Quả thực là một loại trà ngon, uống vào có vị thơm tinh khiết, có mùi vị năm tháng mà loại trà bình thường không thể sánh được”.
Long Thiên Tiếu nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, trong lòng cô rất ngạc nhiên, loại trà này đắt như vậy, có giá chục ngàn tệ, chẳng lẽ còn không phải quý hơn vàng sao? Cô cầm tách trà lên, nhấp một ngụm thưởng thức giống Long Thiên Tiếu, hương vị khá thơm, chỉ là không cảm nhận được mùi vị của năm tháng gì đó.
“Sao anh lại uống ra được mùi vị của năm tháng nhỉ?”
Cố Tuyết Cầm nghiêng người, khẽ nói với Long Thiên Tiếu.
“Về sau sẽ dẫn cô đến Tiểu Vũ Tiền Các, uống nhiều rồi sẽ cảm nhận được thôi”.
Khi Long Thiên Tiếu nghe thấy lời này, anh chỉ lãnh đạm nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy có hơi ngạc nhiên, Tiểu Vũ Tiền Các, đó là một nơi rất xa hoa, không nhìn ra được, tên này còn thường xuyên ra vào nơi xa hoa đó!
“Haha không ngờ anh Long cũng là người am hiểu về trà đạo, Lôi Hổ tôi xem như tìm được tri kỷ rồi”.
Lôi Hổ nghe thấy vậy, phá lên cười, vô cùng sảng khoái đáp.
“Phải đó, nhưng không biết bao giờ thì bắt đầu vào việc chính được vậy?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thờ ơ hỏi lại.
“Cái này không vội, bây giờ còn chưa đến hai giờ, anh Long có thể chuẩn bị một chút. Dù sao, anh Long cũng phải thi đấu luân phiên, điều chỉnh trạng thái với anh mà nói vô cùng quan trọng”.
Lôi Hổ nghe thấy vậy, vô cùng thân thiết nói.
“Cái gì mà thi đấu luân phiên?”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy, nhìn về phía Long Thiên Tiếu nhẹ giọng nói.