Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chủ tịch Tần thấy thế nào, nếu không đủ thì vẫn còn!”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm từ bên trong đi ra, hỏi.

“No rồi, no rồi, để tôi nghỉ lát đã”.

Lúc này, Tần Viễn Lâm thở phì phò nói, từ trước đến giờ ông ta chưa bao giờ ăn thứ gì mà có thể ăn đến hết hơi như vậy, đồ ăn quá ngon rồi, ông ta cũng hết cách, khổ quá mà.

“Được rồi, nếu có cảm giác khó tiêu thì ông có thể uống thuốc men tiêu hóa”.

Cố Tuyết Cầm quan tâm, nói.

“Cảm ơn, tôi biết rồi. Món ăn ngon như vậy, sao có thể khó tiêu hóa được. Cảm giác đồ ăn nhà hai người còn chữa khỏi bệnh đau dạ dày nhiều năm của tôi nữa”.

Tần Viễn Lâm lại thở phì phò mà nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy, nhất thời trên trán cũng xuất hiện vạch đen, không phải chỉ là bữa sáng thôi à, có thể chữa khỏi bệnh đau dạ dày của ông ta sao, quá khoa trương rồi.

“Vậy được, ông nghỉ ngơi chút đi”.

Cố Tuyết Cầm lại nói, nói xong, cô vào phòng bếp làm nốt việc.

“Buzz buzz buzz”

Điện thoại của Tần Viễn Lâm vang lên, ông ta nhìn điện thoại, là Tần Tiểu Manh gọi tới.

“Ừm, có chuyện gì không?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Thế nào ạ?”

Tần Tiểu Manh trực tiếp hỏi.

“Ngon, quá ngon. Tay nghề tốt hơn nhiều mấy đầu bếp trong nhà chúng ta, từ trước đến giờ bố chưa từng ăn no đến như vậy”.

Tần Viễn Lâm nghe vậy, rất thỏa mãn nói, không thể tưởng tượng được chỉ là một bữa sáng, thế mà lại tìm được cảm giác thanh xuân, quả thực quá vi diệu rồi.

Tay nghề của Long Thiên Tiếu, đặc biệt là món canh này, quả thực có thể mang đi dự thi, tuyệt đối có thể hạ gục được mấy người đầu bếp nổi danh gì đó trong tích tắc.

“Vậy bố mau về nhà đi”.

Tần Tiểu Manh lại nói.

“Làm gì? Bố vừa ăn xong, phải nghỉ một lúc đã”.

Vẻ mặt Tần Viễn Lâm lờ mờ đáp lại, hôm nay ông ta cũng không có việc gì, cố ý đến bệnh viện xem thử, xem tình hình phẫu thuật của bố Long Thiên Tiếu thế nào, quan trọng là ông ta muốn kết giao với bác sĩ thiên tài Bách Lý Vô Cầu kia.

Nghe nói vị bác sĩ thiên tài này chỉ Long Thiên Tiếu mới có thể mời được, những người khác không thể mời được, cho dù có dùng nhiều tiền đi chăng nữa cũng không thể mời được.

“Ày ya, con có chuyện muốn tìm bố, bố về đi”.

Tần Tiểu Manh thở hổn hển nói.

“Được, được, được, giờ bố về, con đợi chút, ăn no quá, khổ quá mà!”

Tần Viễn Lâm nghe xong chỉ có thể nói vậy, hết cách rồi, ông chỉ có một đứa con gái bảo bối này thôi, con gái nói gì thì là thế ấy.

“Cái kia, cậu Long, cô Cố, tôi còn có chuyện, tôi về trước đây, lát nữa gặp lại ở bệnh viện!”

Tần Viễn Lâm có chút khó khăn đứng lên, nhìn Cố Tuyết Cầm và cả Long Thiên Tiếu nói.

“Chủ tịch Tần đi thong thả!”

Cố Tuyết Cầm lên tiếng, lúc này Long Thiên Tiếu đang ở trong phòng, vì vậy không nghe thấy động tĩnh gì, dù sao phòng của Cố Tuyết Cầm cách âm vô cùng tốt.

“Ông Tần đi thong thả ạ!”

Long Tiểu Tịch nhìn Tần Viễn Lâm, ngọt ngào nói. Tần Viễn Lâm nghe vậy, cũng phất phất tay, sau đó đi từng bước một ra ngoài.

Là một người đàn ông lớn tuổi, mặc dù ăn nhiều nhưng bụng cũng không quá to, người ở tuổi này đi ra ngoài, dù bụng có to một chút, người ta cũng chỉ nghĩ là bụng bia thôi.

Tần Viễn Lâm có chút gian nan đi ra ngoài, lúc này bên ngoài, vẫn có một vài cô chú đang tập thể dục buổi sáng, tuổi tác cũng không chênh lệch so với Tần Viễn Lâm là mấy.

Chỉ là thấy Tần Viễn Lâm vác bụng từ xa đi tới, tất cả đều đổ dồn ánh mắt kỳ quái nhìn, bởi cách Tần Viễn Lâm bước đi thật sự rất kỳ lạ.

Trước đó Tần Viễn Lâm cũng đi qua, nhưng không ai chú ý đến, bởi khi đó ông ta là một người già đi đứng nghiêm túc, nhưng hiện giờ rất kì lạ, ôm bụng, bước đi cứng ngắc từng bước một.

“Ông anh này, trời lạnh như vậy, ông còn chạy ra ngoài, ông đã từng này tuổi rồi sẽ có rất nhiều bệnh tật đấy, thật sự khổ quá mà!”

Lúc này, lại là bác gái nhiệt tình kia nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Viễn Lâm có vài phần thương hại, ông già này thắt lưng không phải có vấn đề gì chứ, đi đường cũng đi thành bộ dạng này, cuộc sống của người cao tuổi nào có dễ dàng gì? Trong lòng bác gái nhiệt tình kia có chút cảm khái nói.

“Bà có ý gì vậy?”

Tần Viễn Lâm nghe vậy, có chút khó hiểu nói. Nói xong, ông ta ngồi xuống luôn, ông ta cũng muốn đi thẳng về nhà nhưng ăn no quá.

Có chút gồng lên, tuổi tác của ông ta cũng không còn nhỏ, mà bụng đã to như vậy, đi được một đoạn dài vậy rồi, ông ta cảm giác có chút thở không ra hơi.

Kỳ thật vốn dĩ ông ta đã thở không ra hơi rồi.

“Ông anh này, vẫn cần tôi nói rõ ra như vậy à, tuổi tác cũng lớn rồi, bụng to lên cũng rất bình thường, ông đấy, đừng có sống quá bừa bãi, cái mạng già vẫn quan trọng hơn!”

Bộ dạng vô cùng quan tâm của bác gái nhiệt tình kia, nhưng Tần Viễn Lâm càng nghe lại càng cảm thấy không bình thường, trên đầu xuất hiện một hàng dấu chấm hỏi.

“Ý của tôi, thắt lưng của ông không tốt thì buổi sáng đừng ra ngoài, nhỡ bị cảm lạnh, thắt lưng sẽ càng thêm đau, thật sự sẽ tốt cho ông hơn, còn nữa sinh hoạt cá nhân cũng phải tiết chế lại, như vậy mới sống lâu được”.

Bác gái nhìn bộ dạng của Tần Viễn Lâm, vô cùng kiên nhẫn giải thích. Tần Viễn Lâm nghe vậy cũng chết lặng, sinh hoạt cá nhân phải tiết chế lại sao, mẹ nó còn thắt lưng đã không tốt rồi, ông ấy chỉ ăn no thôi, được chứ?

Sao lại cảm giác bà cô này vô lý vậy? Tần Viễn Lâm có loại trực giác này.

Lúc này ông Trần đang dùng vòng hula hoop tập thể dục không nhịn được nữa.

“Bà già này, bà nói linh tinh gì đấy, tôi nghĩ ông anh này bị thoát vị đĩa đệm cột sống lưng rồi, đi từng bước một, ai cũng không tránh khỏi, ông anh, ông cũng khổ quá rồi!”

Ông Trần đi tới, vỗ vỗ bả vai Tần Viễn Lâm sau đó nói.

“Á, kỳ thật, tôi chỉ ăn no quá thôi”.

Tần Viễn Lâm có chút nói không nên lời, mẹ nó cái gì mà thoát vị đĩa đệm cột sống lưng chứ, năng lực tưởng tượng của hai người cũng phong phú quá rồi, chỉ là ăn no thôi, bọn họ cũng tưởng tượng ra được cái này cái nọ, mẹ nó chứ!

“Ày, ông anh, có bệnh đừng gấp, mấu chốt là phải chữa bệnh. Vừa rồi cũng có một cô gái đi qua chỗ này, tuổi đời còn trẻ, đã là mẹ đơn thân, luôn nói mình ăn no quá, nhưng bụng nhìn cũng phải đến năm sáu tháng, cô ấy nói mình ăn no, anh nói xem chúng tôi có tin được không?”

Ông Trần vỗ vỗ bả vai Tần Viễn Lâm, bộ dạng vô cùng trải đời nói.

“Phải đó, cô gái đó rất đáng thương, tôi cũng bảo cô ấy tìm một người thật thà mà gả đi, ông nói xem, một cô bé, tuổi còn trẻ như vậy chưa kết hôn đã có con, thành mẹ đơn thân, cuộc sống sau này sẽ vô cùng vất vả đấy!”

Bác gái nhiệt tình kia cũng lẩm ba lẩm bẩm nói, bộ dạng còn vô cùng lo lắng.

“Hả, vì sao phải tìm một người thật thà chứ?”

Tần Viễn Lâm chết lặng, mang thai đứa bé, tìm một người thật thà gả đi, cái xã hội này làm sao vậy, người thật thà chọc giận gì mấy người à, trong lòng Tần Viễn Lâm có chút oán hận.

“Người hiền lành, thật thà đều là những người đàn ông tốt”.

Bác gái nhiệt tình đáp lại, chỉ có điều ông Trần bên cạnh nghe thấy lại không vui lắm.

“Bà già này, người thật thà trêu chọc gì bà à, sao cứ phải tìm người thật thà chứ? Thật là!”

Ông Trần lòng đầy căm phẫn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK