Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cháu chỉ thấy anh ta tát người khác, mà không thấy được tại sao anh tại lại có cơ hội tát!”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, hiển nhiên anh không đồng tình với lời nói của Tần Tiểu Manh. Cái gì gọi là xấu xa, cách giành được chiến thắng là cách tốt nhất. Quan trọng là, mấu chốt trong đó không đơn giản là một cái tát vào mặt.

Trong lúc võ sĩ ngăm đen đang hỗn loạn, Hắc Lang đã thực sự thành công trong việc hạ gục hắn ta. Hơn nữa, tên võ sĩ ngăm đen này là kẻ thua thảm hại nhất, có lẽ là bởi vì trước đó miệng hắn ta phát ra những câu nói hèn hạ, giờ phút này đây, mặt hắn ta sưng vù lên, bị đánh đến nỗi không ra hình người rồi mới được khiêng xuống.

“Bây giờ chúng ta đã thắng hai hiệp, loại được hai người phía đối phương, bọn họ còn có năm người. Chúng ta cũng bị loại hai người. Nhưng chỉ còn lại hai người nữa nếu không tính phe anh Long”.

Lôi Hổ cau mày nói, tình hình hiện tại không mấy lạc quan. Thật sự, tất cả chỉ có thể trông chờ vào phía Long Thiên Tiếu.

Không lâu sau, hiệp năm bắt đầu, đối thủ ở hiệp năm là một gã to béo.

“Đây là cao thủ Judo”.

Lôi Hổ liếc nhìn quần áo của đối thủ liền nhìn ra.

“Hắc Lang không phải là đối thủ của hắn. Nếu không được kêu anh ta đầu hàng đi!”

Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, Long Thiên Tiếu đã nói.

“Ông chú, sao chú biết vậy, trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà?”

Tần Tiểu Manh có chút khó hiểu nói. Long Thiên Tiếu giống như là một vị thần tiên bói toán vậy, nói câu nào chuẩn câu đấy, nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng không giải thích, anh tập trung nhìn tình huống trên sân.

Trên đấu trường quyền anh, cuộc chiến đã bắt đầu.

Hơn 10 phút sau, đúng như dự đoán, Hắc Lang bị đánh bại, Hắc Lang không giống những người khác, hắn ta cảm thấy mình không đánh được nữa liền trực tiếp nhận thua chứ không kiên trì đến cùng. Nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương.

“Đại ca, xin lỗi, tôi lại thua rồi”.

Hắc Lang đi đến trước mặt Lôi Hổ, có chút xấu hổ nói. Hắn ta là người thông minh, hắn ta không muốn hy sinh làm những điều vô nghĩa, hắn ta không có nhiệt huyết gì mà chỉ phân tích lý trí, bảo toàn sức mạnh lớn nhất có thể.

“Không sao”.

Lôi Hổ đáp, nhưng sắc mặt hắn ta lại rất tệ.

“Anh Thủy, chỉ có thể trông chờ vào anh thôi đó”.

Lúc này, Lôi Hổ nói với Thủy Tam Sinh ở một bên. Nghe thấy thế, Thủy Tam Sinh liền đứng ra, chắp tay về phía Lôi Hổ.

“Anh Lôi, tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Thủy Tam Sinh nói.

“Anh Long, anh và cô Lâm có cần chuẩn bị chút không?”

Lôi Hổ hỏi, nghe thấy vậy, Lâm Hi không nói chuyện, cô chỉ nhìn tình hình trên sân, cô không có dự định lên sân, hơn nữa, anh cả cũng không định kêu cô lên sân, nếu cô lên, cô đã lên từ hiệp một rồi, đánh hiệp bảy, mọi chuyện đã được giải quyết.

“Không cần chuẩn bị”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.

“Mặc dù anh Thủy đã có tuổi, nhưng là người có trình độ luyện nắm đấm cao nhất trong số các anh, chỉ đáng tiếc, anh ta vẫn thiếu một tia hơi thở”.

Long Thiên Tiếu nhìn tình hình trên sân, ung dung nói.

“Tia hơi thở gì?”

Nghe được những lời này, Lôi Hổ có chút mông lung, bởi vì hắn chưa từng nghe qua lý lẽ như vậy.

“Chưa đến trình độ đó, nói với anh, anh cũng không hiểu”.

Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, nói. Nghe thấy vậy, Lôi Hổ lại có chút xấu hổ, dù gì tôi cũng là ông trùm Đông Thành, anh nói chuyện có thể khách sáo chút được không, tôi không cần thể diện à?

Diễn biến tiếp theo tương tự như những gì Long Thiên Tiếu đã nói, sau khi Thủy Tam Sinh liên tiếp loại bỏ hai người, hắn ta vẫn ở lại trên sân, đây là hiệp đấu thứ ba của hắn ta.

Trong hiệp đấu này, đối thủ lại là một cao thủ Muay Thái, nhưng võ sĩ Muay Thái này là người da vàng.

Sau khi tiến hành thăm dò đơn giản, cao thủ Muay Thái bắt đầu tấn công, Thủy Tam Sinh đã đánh đến hiệp thứ ba, lúc này, hắn ta đã bị rút hết sức lực, trong trận đấu với cao thủ Muay Thái, ban đầu hắn ta duy trì chống đỡ, nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại, hắn ta có chút không cam tâm, nhưng nếu tiếp tục ở trên sân, căn bản không có ích lợi gì.

“Anh Lôi. Tôi hết sức rồi. Tiếp theo, chỉ có thể trông chờ vào anh Long”.

Lúc này, Thủy Tam Sinh xuống sân, hắn ta thở hồng hộc, khóe miệng còn mang theo máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

“Võ công Đại Hạ chỉ có vậy thôi. Trên thế giới này, Muay Thái và Taekwondo vẫn là nhất, mặc dù các người đánh bại đàn em của tôi bằng những mánh khóe, nhưng tôi là bất bại! Võ công Đại Hạ không ra cái đồ gì cả, ha ha ha!”

Cao thủ Muay Thái đó vỗ ngực gầm thét.

“Thế nào, người của Lôi Hổ đã lên hết chưa?”

Trong một phòng giám sát từ xa, Phương Thắng Thiên hỏi người bên cạnh.

“Đã lên hết rồi. Ai lên được đều lên hết rồi. Không thể lên đều là đám tay sai vô dụng, theo quy tắc, bản thân Lôi Hổ cũng không thể lên”.

Đàn em bên cạnh Lôi Hổ đáp, nghe thấy vậy, Phương Thắng Thiên chỉ khẽ gật đầu, trên mặt không thể nhìn ra vẻ buồn vui, đôi mắt dán chặt màn hình giám sát.

“Mấy người này là ai, tại sao lại ngồi bên cạnh Lôi Hổ?”

Phương Thắng Thiên nhìn vào màn hình góc bên phải, hỏi.

“Mấy người này…”

Nghe thấy thế, đàn em Phương Thắng Thiên không thể trả lời. Một người đàn ông, một người phụ nữ rất xinh đẹp, còn có một cô bé mười bốn mười lăm tuổi và một cô gái chưa đến hai mươi ngồi ở đó, đang làm trò gì vậy?

“Họ là ai?”

Phương Thắng Thiên lại hỏi.

“Cái đó, em cũng không biết, mấy người này hình như đột nhiên xuất hiện. Người đàn ông đó trông không giống như là cao thủ, còn ba cô gái kia càng không cần phải nói”.

Đàn em ấp a ấp úng nói.

“Từ khi nào Thắng Thiên lại trở nên nhát gan như vậy, không phải chỉ là một người đàn ông và ba cô gái thôi sao, lẽ nào đám người này có thể là cao thủ chắc? Trừ khi đầu Lôi Hổ có vấn đề, bằng không sẽ không cử mấy người này lên, tôi thấy bọn họ chỉ là cá nhân liên quan đến xem trận đấu mà thôi. Bởi vì có quan hệ với Lôi Hổ cho nên ngồi khá gần nhau”.

Lúc này, ông lão đứng dậy, cười nói.

“Hy vọng là như vậy. Lôi Hổ chắc chắn còn muốn đấu tranh đến phút cuối cùng, nhưng trong tay hắn ta hết người rồi, đấu tranh cũng không có tác dụng gì”.

Phương Thắng Thiên hít một hơi xì gà, bình tĩnh nói. Chỉ là hắn ta có cảm giác kì lạ rằng sắp có chuyện bất ngờ xảy ra, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình quan sát tình thế trong sân.

“Một khi Lôi Hổ thất bại, người của chúng ta sẽ trực tiếp hạ bệ hắn, sau này, Đông Thành cũng sẽ là của chúng ta”.

Ông lão nhìn vào màn hình, thản nhiên nói, nghe thấy lời này, Phương Thắng Thiên lại không nói gì.

Trong đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou, lúc này đã đến thời khắc mấu chốt, các quân bài trong tay Lôi Hổ đã hết.

“Anh Lôi, tiếp theo anh cử ai lên đó, không phải anh định cử hai cô gái nhỏ bên cạnh lên sân đấy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK