Cố Tuyết Cầm cười nói.
“Chị đã bao ngờ nghĩ xem rốt cuộc anh ta là ai chưa? Anh ta cho tôi cảm giác rất thần bí, cho dù đứng ở giữa đám đông, anh ta luôn cho người khác một cảm giác khác lạ không giống người thường”.
Lương Giai khẽ nhíu mày, sau đó hỏi.
“Không cần biết anh ấy là ai, anh ấy đã cùng tôi chung sống dưới một mái nhà suốt 5 năm. Anh ấy là ai, dường như không còn quan trọng nữa”.
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ thở dài một hơi, nói.
Quả thực trên người Long Thiên Tiếu có rất nhiều bí mật, cô cũng rất tò mò, nhưng cô biết, Long Thiên Tiếu không nói chắc chắn có lý do, cô không thể gò ép truy hỏi quá mức.
“Ừm, cũng đúng”.
Lương Giai khẽ gật đầu đồng tình.
“Chị Tuyết Cầm, tôi thật sự rất mừng cho chị khi thấy chị được vui vẻ hạnh phúc”.
Lương Giai nhẹ nhàng nói.
“Có lúc nào tôi không vui chứ?”
Nghe xong, Cố Tuyết Cầm cười lặng lẽ.
“Chị thay đổi rồi, lẽ nào chính chị không nhận ra sao?”
Lương Giai lại nói.
“Thay đổi? Thay đổi thế nào? Thay đổi từ khi nào?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Mấy tháng trở lại đây, chị cười nhiều hơn, cả người cũng trở nên vui tươi cởi mở hơn”.
Lương Giai đáp.
“Vậy sao? Sao tôi không có cảm giác gì nhỉ?”
Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.
“Có lẽ người khác mới có thể nhìn ra!”
Nghe thấy thế, Lương GIai chỉ nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã đến chỗ ở của Sở Uyển Tình, bởi vì Sở Uyển Tình đã ngủ say như chết, Lương Giai phải cố gắng đánh thức Sở Uyển Tình dậy, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Sở Uyển Tình đã tỉnh, nhưng vẫn mơ mơ màng màng, có vẻ uống say thật rồi.
“Chúng ta cùng đỡ cậu ấy lên nhé!”
Cố Tuyết Cầm đề nghị.
“Cũng chỉ có thể vậy thôi!”
Lương Giai bất đắc dĩ nói.
Khó khăn lắm hai người mới đưa được Sở Uyển Tình ra khỏi xe, hai người gắng sức đỡ Sở Uyển Tình lên, cũng may chỗ cô ấy ở có thang máy, nếu không cả hai không biết phải làm gì.
“Cố Tuyết Cầm, cậu có biết không? Hôm nay tớ thật sự mừng cho cậu. Cậu nói xem hạnh phúc cả đời của người phụ nữ là gì, không phải là tìm được một mái ấm tốt sao? Các cậu đã phải chịu rất nhiều đau khổ, trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng có thể đến bên nhau, tớ thật sự rất mừng cho các cậu”.
Trong lúc mơ màng, Sở Uyển Tình nói lảm nhảm.
“Được rồi, uống say mà còn nói nhiều vậy”.
Cố Tuyết Cầm chỉ lắc đầu nói, tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác ấm áp.
Cô không có nhiều bạn bè thân thiết lắm, Sở Uyển Tình tính là một, Lương Giai cũng tính là một. Cô không phải là người phụ nữ hòa đồng.
“Ai nói tớ uống say, tửu lượng của tớ rất tốt”.
Sở Uyển Tình lắc lắc đầu, sau đó nói. Nhưng trên thực tế, cô ấy đã say đến nỗi không mở mắt ra được.
“Nếu chị ấy không say, còn cần chúng ta vất vả đỡ lên đây à?”
Nghe thấy vậy, Lương Giai cạn lời nói.
“Hai người thả tớ ra, tớ vẫn vẫn có thể đi mà. Nếu không tin, hai người thả tớ ra, tớ đi cho hai người xem”.
Sở Uyển Tình lại càm rà càm ràm. Nghe được lời này, Lương Giai bất lực không nói nên lời, nếu thật sự thả người phụ nữ này ra, sợ rằng cô ấy sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
Cố Tuyết Cầm và Lương Giai đồng tâm hiệp lực, cuối cùng bọn họ cũng đưa được Sở Uyển Tình vào phòng, ném cô ấy lên giường.
“Chị Tuyết Cầm, tôi không về nữa, tối nay tôi ở đây, chị ấy say thành ra bộ dạng này rồi, cũng cần người chăm sóc”.
Sau khi đặt Sở Uyển Tình xuống, Lương Giai lại nói.
“Vậy cũng tốt, phiền cô quá”.
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ nói.
“Ừm, nếu có việc chị cứ về trước đi, trên đường chú ý an toàn”.
Lương Giai lại nói. Sau khi chào tạm biệt Lương Giai, Cố Tuyết Cầm liền lái xe về nhà.
Về đến nhà, Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch đi tắm trước, bận rộn một hồi rồi mới rảnh.
Bây giờ khoảng 10 giờ tối, lúc này, Tần Viễn Lâm đột nhiên đến.
“Chủ tịch Tần, chú đến muộn vậy, chú tìm anh tôi à?”
Long Vận Nhi hỏi.
“Đúng, không biết bây giờ cậu Long có rảnh không?”
Tần Viễn Lâm đáp.
“Anh, chủ tịch Tần tìm anh có việc”.
Long Vận Nhi trực tiếp hét lên.
“Chủ tịch Tần đến muộn vậy, có chuyện gì sao?”
Long Thiên Tiếu bước xuống, hỏi.
“Cậu Long, tôi có một số chuyện muốn nói với cậu, cậu có tiện ra ngoài đi dạo chút không?”
Tần Viễn Lâm nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi.
“Đương nhiên có thể”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu cũng nói.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Tần Viễn Lâm nói.
“Giúp anh cho Tiểu Tịch ngủ”.
Long Thiên Tiếu lại nói với Long Vận Nhi.
“Vâng, anh”.
Long Vận Nhi đáp.
Sau khi bàn giao xong mọi chuyện, Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm liền ra ngoài.
Đỉnh núi Vân Lan là nơi tương đối hẻo lánh, nhưng bởi vì là khu vực cao cấp nên nơi này thắp đèn sáng rực cả đêm, xung quanh còn có bảo vệ túc trực 24/24, hệ số an toàn khá cao.
“Có chuyện gì ông nói được rồi”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Cậu Long, hôm nay tôi thấy Phương Thắng Thiên cũng tới, nghe giọng điệu của hắn ta, hình như là không mời mà đến”.
Tần Viễn Lâm đi thẳng vào vấn đề.
“Quả thực là không mời mà đến”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nói.
“Hắn ta đến đây có mục đích gì, con người Phương Thắng Thiên mưu mô quỷ kế, tốt nhất cậu Long vẫn nên đề phòng chút”.
Tần Viễn Lâm khẽ cau mày, nói bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
“Trước mắt, chắc sẽ không có động thái gì. Phương Thắng Thiên này, muốn thu phục hắn ta, chắc không cần động đến binh đao”.
Long Thiên Tiếu khẽ nhíu mày, nhìn lên bầu trời, nhàn nhạt nói.
“Ồ? Là sao?”
Tần Viễn Lâm có chút tò mò hỏi.
“Chủ tịch Tần có còn nhớ gì về sự phân bố thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang 10 năm trước không?”
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền hỏi.
“10 năm trước, tình hình ở thành phố Lâm Giang khá phức tạp, lúc đó, Tần Viễn Lâm tôi vẫn chưa phải là nhân vật số một. Tôi mơ hồ nhớ rằng ở thành phố Lâm Giang có hơn 10 thế lực, nhưng có thể gọi tên ra, có Phong Cẩu Tây Thành, khi đó hắn ta bắt đầu bộc lộ tài năng, dần dần thống trị Tây Thành. Ngô Sĩ Kiệt Đông Thành, sau khi Ngô Sĩ Kiệt thối lui, Lôi Hổ lên tiếp quản thay, dưới sự quản lý của Lôi Hổ, thế lực của Ngô Sĩ Kiệt hoàn toàn đứng vững ở Đông Thành”.
“Về phần Nam Thành, tình hình rất phức tạp, 10 năm trước, tranh giành địa bàn Nam Thành vô cùng khốc liệt, nhưng đến cuối cùng, một thế lực đột nhiên nổi lên, thôn tính tất cả thế lực thống nhất Tây Thành, thế lực đột nhiên nổi lên đó chính là Hoa Hồ Điệp ngày nay, không ai biết Hoa Hồ Điệp đến từ đâu, cũng không có ai thấy diện mạo thật của cô ta. Thế lực Hoa Hồ Điệp Tây Thành là thế lực trẻ nhất thành phố Lâm Giang”.
Tần Viễn Lâm cố gắng nhớ lại rồi nói.
“Vậy Bắc Thành thì sao, ông có còn nhớ tình hình ở Bắc Thành không?”
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại hỏi.