Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đợi lát nữa sẽ biết thôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.

“Rất nhanh sao?”

“Phải, tiểu nhân báo thù, thường sẽ không đợi qua đêm, cô ta chỉ bị đánh cho sưng mặt lên, tay chân vẫn ổn. Nếu chân tay vẫn còn tốt, cô ta không phải liều mạng nhảy nhót à? Cho đến khi chính mình không thể nhảy nhót được nữa mới thôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ lãnh đạm nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy nhất thời rơi vào trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Thành phố Lâm Giang, trước nhà trẻ Tiểu Ngư Nhi.

Vào lúc này, đang là thời điểm tan học, đột nhiên hai chiếc xe 16 chỗ xông vào, trên mỗi chiếc xe có khoảng 7 8 người. Nhìn đám người hùng hổ, những phụ huynh đến đón con đều theo bản năng tránh đi, những người này nhìn không giống người tốt đẹp gì.

Mười người đến đều canh gác phía trước nhà trẻ Tiểu Ngư Nhi, tựa hồ đang đợi người nào đó.

Không lâu sau, một chiếc xe hào nhoáng đi tới, cửa xe mở ra, một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ bước xuống, người phụ nữ tuy ăn mặc đẹp nhưng mặt mũi lại giống như đầu heo, mũi, mắt, miệng đều như chụm lại một chỗ, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Nhìn thấy người phụ nữ này, mấy bậc phụ huynh xung quanh đều chỉ trỏ.

“Không phải là Mã Hi Mai buổi sáng nay gì đó sao?”

“Hơ hơ, người anh em này đúng là có nhãn lực tốt, mặt cô ta đã sưng như đầu heo rồi mà anh vẫn có thể nhận ra được”.

“Tôi còn tưởng là con heo từ chuồng heo nào đó chạy ra ngoài nữa chứ, haha!”

“Phốc haha, lời này của anh cũng quá tệ rồi, cẩn thận bị cô ta nghe thấy. Nếu anh có thể mạnh được như anh trai nào đó sáng nay trị cô ta thì xem như tôi chưa nói gì”.

Người qua đường đều anh một câu, tôi một câu, lúc này người đến đây đều để đón mấy đứa nhỏ tan học về, trong số bọn họ có không ít người sáng nay tận mắt trông thấy hết thảy, lúc này thậm chí còn có người dẫn theo đứa nhỏ nhịn không được dừng chân lại chờ xem kịch hay.

Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, tiếp theo đó chắc chắn có chuyện lớn xảy ra, tất cả mọi người đều ngửi thấy trong không khí có mùi vị bất thường.

Cùng bước xuống xe với người phụ nữ còn có một người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng lớn, nhìn bộ dạng là người có tiền, đeo kính râm, dáng vẻ trông rất quyền thế.

“Cái này, vợ tôi vốn là người phụ nữ xinh đẹp như vậy, buổi sáng hôm nay ở chỗ này vậy mà lại bị đánh, thử hỏi có còn công bằng không, còn vương pháp không?”

Người đàn ông đi tới, tay chống thắt lưng, vô cùng khí khái nói, mọi người nghe thấy vậy cùng đồng thời im lặng, tiếng nói chuyện cũng nhỏ hơn. Vừa nhìn đã biết là không dễ gì chọc vào.

Nghe người đàn ông này nói Mã Hi Mai xinh đẹp, trong lòng mọi người không phục lắm, dù sao hiện giờ Mã Hi Mai đã biến thành đầu heo, cho dù Mã Hi Mai không thành đầu heo cũng không mấy xinh đẹp, chỉ là một người phụ nữ già ba bốn mươi tuổi thôi.

“Đây chính là giám đốc của công ty địa ốc Thành Dực sao?”

“Triệu Nguyên, ông chủ công ty địa ốc Thành Dực, nghe nói trong xã hội cũng có chút tiếng tăm, không chỉ quen biết nhân vật lớn trong thành phố mà còn có quan hệ với giới xã hội đen, hai giới hắc bạch đều ăn cả”.

“Lợi hại như vậy sao, hiện giờ anh ta muốn xử anh trai buổi sáng nay, nhiều người như vậy, anh trai buổi sáng nay có làm sao không?”

“Khó nói lắm, người ta làm bất động sản, tiết kiệm giá thành anh hiểu không, bán ra một căn nhà cứ cho chất lượng không tốt, cũng chẳng sao, bởi vì anh ta ngang tàn, cho dù nhà có vấn đề chủ sở hữu cũng không dám nói, nói như vậy, anh hiểu rồi chứ? Dám mua bán nhà đất như vậy thì có thể không dùng thủ đoạn sao?”

Mọi người lại nhỏ tiếng dị nghị, những âm thanh này tuy rằng nhỏ nhưng Triệu Nguyên vẫn có thể nghe được, đối với những lời sợ hãi này, anh ta thực sự rất hưởng thụ, rất đắc ý nhìn xung quanh một lượt, anh ta hưởng thụ cái cảm giác khiến người khác phải sợ hãi.

“Mình à, chính là ở đây, con chúng ta em đã bảo người đến đón đi rồi, hôm nay anh phải đòi lại công bằng cho em”.

Mã Hi Mai thở phì phào nói, hiện tại cô ta quả thật đến nói chuyện cũng thấy bất tiện.

“Yên tâm đi, bọn chúng một người cũng chạy không thoát đâu”.

Triệu Nguyên nghe vậy, khẽ cau mày, tràn đầy dũng khí nói.

Đúng vào lúc này, Lương Tuyết Oánh dẫn theo hai đứa nhỏ từ trong nhà trẻ đi ra ngoài. Sự tồn tại Long Tiểu Tịch và cô bé mập có chút đặc biệt, bố mẹ chúng đến đón khá muộn, vì vậy mỗi ngày cô ấy đều tiễn hai đứa nhỏ ra tận cửa.

Nhìn thấy hai đứa bé được đón về, cô ấy mới an tâm.

Đúng vào lúc này, cô ấy đột nhiên dừng bước, một tay kéo hai đứa bé vào trong lòng, bởi cô ấy phát hiện tình hình trước cửa có gì đó không đúng lắm.

“Các em chờ một chút, hai người các em trước tiên cứ quay về lớp học đã, cô không gọi thì hai em không được ra, nhớ chưa?”

Lương Tuyết Oánh phát hiện tình hình trước cửa không ổn, vì vậy ngồi xổm xuống nói với Long Tiểu Tịch và cô bé mập.

“Vâng, cô ơi cô cũng vào trong với chúng em đi!”

Long Tiểu Tịch thấy vậy đôi mắt long lanh nói, con bé cũng phát hiện điều bất thường, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng cảm giác vô cùng nhạy bén, nếu không phải có chuyện gì, trên mặt cô giáo Lương sẽ không có biểu cảm kích động như vậy.

“Cô không sao đâu, các em cứ vào trước đi, cô còn có việc phải làm”.

Lương Tuyết Oanh nghe vậy vội nói, nói xong lại đẩy Long Tiểu Tịch và cô bé mập vào trong.

“Mình à, chính là bọn họ, đứa đen đen là con quái vật, còn đứa bé gái kia chính là con gái Long Thiên Tiếu”.

Tuy rằng bị đánh vô cùng thê thảm nhưng đôi mắt Mã Hi Mai vẫn nhìn rất rõ, liếc mắt liền nhìn thấy ba người Lương Tuyết Oánh đứng trước cửa nhà trẻ.

“Bắt bọn họ lại”.

Lúc này, Triệu Nguyên lên tiếng, nói xong mấy người bặm trợn liền xông qua đó, Lương Tuyết Oánh muốn hai đứa nhỏ rời đi, đã không còn kịp rồi.

“Các người muốn làm gì, các người muốn làm gì?”

Lương Tuyết Oánh thấy thế, lấy thân mình chắn, chất vấn họ.

“Cô giáo Lương”.

Long Tiểu Tịch thấy vậy cũng sốt ruột, bởi con bé nhìn thấy Lương Tuyết Oánh bị người ta bắt lấy.

“Đi mau, đừng ra ngoài”.

Lương Tuyết Oánh tuy bị người ta bắt nhưng vẫn liều mạng giãy dụa.

“Bắt luôn hai đứa bé kia cho tôi”.

Triệu Nguyên lên tiếng, mấy người to lớn lại xông lên, Long Tiểu Tịch nắm lấy tay cô bé mập liều mạng chạy nhưng không còn cách nào khác, căn bản là không chạy kịp, hơn nữa chân chạy chuếch choáng, té lăn trên mặt đật, cô bé mập vôi vàng chạy đến đỡ cô bé lên.

Đến khi cô bé đứng lên, mấy người kia đã chạy đến trước mặt.

Vào lúc này, cô bé mập cũng đứng ra, cô bé dang hai tay muốn ngăn chặn mấy người kia lại, đồng thời che chắn cho Long Tiểu Tịch phía sau mình, nhưng thân hình cô bé trông nhỏ như vậy, đứng trước mặt mấy người to lớn lại càng nhỏ bé.

“Các người làm gì vậy, các người có còn vương pháp nữa không, vậy mà lại ra tay với trẻ con, các người vẫn còn là người sao? Mau buông chúng ra!”

Lương Tuyết Oánh thấy vậy, vội vàng hô lên, cô ấy liên tục giãy dụa nhưng không có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đứa trẻ bị người ta bắt lấy, lúc này, xung quanh người vây quanh càng ngày càng đông.

“Bang!”

Mã Hi Mai tiến lên, cho Lương Tuyết Oánh một bạt tai, trên mặt Lương Tuyết Oánh trong nháy mắt hiện rõ năm dấu ngón tay

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK