Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia chủ, thế nào rồi, báo cảnh sát được không?”

Thấy nét mặt của Lục Khải Lương có chút bất thường, mọi người có chút lo lắng hỏi.

“Bọn họ nói, bảo tôi đợi phản hồi sau?”

Lục Khải Lương có chút sững sờ, mọi người nghe xong cũng chết lặng, báo cảnh sát mà cũng phải đợi phản hồi, phản hồi cái gì chứ, thật đúng là vớ vẩn!

Đợi thì có thể có được phản hồi từ phía cảnh sát sao?

“Alo, ông Lục còn ở đó không?”

Chính vào lúc này, giọng nói truyền cảm ở đầu dây bên kia lại vang lên.

“Còn, còn, còn! Thế nào, có phải sẽ phái người qua đây không?”

Lục Khải Lương có chút gấp gáp hỏi, so với sự gấp gáp của Lục Khải Lương, cậu Tiểu Nhị lúc này lại vô cùng nhàn nhã thưởng thức món ăn trên bàn.

“Không phải, ông Lục, chuyện nhỏ như này thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào. Bên trên tin tưởng rằng các vị có thể tự mình xử lý tốt, nếu không có việc gì nữa, vậy tôi cúp máy trước đây!”

Đầu dây bên kia truyền đến những lời thoái thác như vậy, nói xong liền cúp máy. Ai nấy nghe xong cũng đều ngơ ngác, đây là thể loại tình huống gì vậy, có thể tự mình giải quyết thì còn cần báo cảnh sát làm cái quái gì nữa chứ?

“Sao rồi, báo cảnh sát được chưa?”

Tiểu Nhị đứng lên hỏi.

“Cái này…”

Sắc mặt Lục Khải Lương có chút bối rối, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Đám người này ở thành phố Đông Giang làm ăn kiểu quái gì thế này, nếu tôi có thể tự mình xử lý được thì còn cần báo cảnh sát làm gì nữa cơ chứ? Lục Khải Lương chửi thầm trong lòng, cũng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

“Thầy đã bảo rồi, hôm nay sẽ không có một ai ở Đông Hải dám quản chuyện của nhà họ Lục đâu!”

Tiểu Nhị nói chắc nịch, mọi người nghe xong, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi bắt đầu đoán già đoán non xem Tiểu Nhị rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến cho cảnh sát của thành phố Đông Giang đều ngoảnh mặt làm ngơ trước chuyện của nhà họ Lục. Nếu thế thì người này phải có năng lực to cỡ nào chứ?

“Chuyện này, để tôi gọi lại lần nữa…”

Lục Khải Lương không còn cách nào khác, đành phải lên tiếng. Nói đoạn, ông ta bấm gọi đến số điện thoại của bố mình, nhưng có vẻ như Lục Huyền Cơ không mang theo điện thoại, bởi trôi qua một thời gian rất lâu mà vẫn không có ai nghe máy, điều này khiến cho Lục Khải Lương không khỏi lo lắng.

“Bố ạ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ? Bên bố đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Gia tộc chúng ta, hiện giờ đều đang nằm trong tay kẻ khác rồi!”

Sau khi nhận điện thoại, Lục Khải Lương ấm ức nói.

“Bên này bố đang gặp chút chuyện, đợi mọi chuyện bên này giải quyết ổn thỏa thì vấn đề của bên con cũng sẽ được giải quyết thôi. Đừng có cuống, chuyện không đáng ngại!”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh của Lục Huyền Cơ.

“Nhưng mà, bố à, bây giờ con…”

“Đừng có lôi thôi nữa, bên đây vẫn còn có chuyện cần phải giải quyết, đều là tại đứa con gái ngoan của cậu đấy. Lần này, nếu chuyện bên đây xử lý không tốt thì gia tộc này của chúng ta cũng xong đời. Đừng có ở đó mà đòi sống đòi chết nữa, cậu thân là gia chủ của nhà họ Lục, vào những lúc như thế này thì càng phải kiên cường!”

Lục Huyền Cơ lại cắt ngang lời Lục Khải Lương một cách thô bạo, trách móc nặng lời. Lục Khải Lương nghe xong, bỗng chốc không biết phải nói gì, từ trước đến nay, ông ta đều vừa kính vừa sợ ông bố có tính khí nóng nảy này của mình, lúc này lại càng không dám hó hé gì thêm.

“Được rồi, đợi tin tức của bố!”

Lục Huyền Cơ lại lên tiếng, nói xong lời này liền cúp điện thoại.

Phát hiện điện thoại bị cúp ngang, Lục Khải Lương mang vẻ mặt bi thương, cái gì gọi là hết cứu, chắc có lẽ chính là tình trạng lúc này đây!

Phía bắc thành phố Lâm Giang, trên núi Mang.

Lúc này, mặc dù đang là ban đêm, nhưng khắp nơi đều là đèn đuốc sáng rực. Xung quanh núi Mang là chốn hoang vu, vốn không có người sinh sống, nhưng dưới chân núi lại có rất nhiều xe cộ qua lại.

Chủ nhân của những chiếc xe đó nhìn thấy xe đang đỗ dưới núi Mang, trên núi lại có vô số đèn sáng, bọn họ không khỏi quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Hôm nay là ngày gì, mà muộn như vậy rồi, trên núi Mang này lại náo nhiệt thế chứ?

“Cậu Long, phát hiện có một chuyện kỳ quái!”

Long Thiên Tiếu đang cùng với Cố Tuyết Cầm lên trên núi, lúc này, Trần Hướng Thiên đuổi theo, thở hổn hển nói.

“Chuyện gì ạ?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Ở phía bên kia núi, người của chúng ta phát hiện có một người khá kỳ lạ, hắn ta cũng đang đi lên núi. Bên chúng tôi thực ra không hề có ai ở bên đó, bởi vì rừng cây bên đó quá rậm rạp, người bình thường rất khó vào. Nhưng người này lại có thể đi vào một cách dễ dàng như đi trên đất phẳng vậy”.

Trần Hướng Thiên lấy lại hơi rồi mới nói một mạch.

“Như đi trên đất phẳng là sao?”

Cố Tuyết Cầm hỏi, địa hình của núi Mang này rất đặc biệt, sao có thể leo núi như đi trên mặt đất bằng được chứ? Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút tò mò.

“Nói là như đi trên đất bằng nhưng thực ra cũng có hơi phóng đại. Người này mặc một chiếc áo choàng dài, cầm một chiếc đèn lồng trên tay, hắn ta đi đến đâu, cây cối khô héo đến đó, chết như ngả rạ. Vì vậy, tốc độ lên núi của hắn ta không hề chậm hơn chúng ta”.

Trần Hướng Thiên báo cáo một cách chi tiết, Cố Tuyết Cầm nghe xong thì ngạc nhiên, còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao?

Nhưng khi cô nhìn sang Long Thiên Tiếu, mắt anh vẫn mang dáng vẻ bình thường.

“Bình thường thôi!”

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Sao lại bình thường chứ? Trên đời này, sao lại có người kì quái như vậy được, anh biết người đó là ai sao?”

Cố Tuyết Cầm hỏi với nét mặt ngạc nhiên. Một chuyện bất thường như vậy mà qua miệng của Long Thiên Tiếu lại biến thành một chuyện bình thường như ở huyện thế?

“Người đó là Bách Lý Vô Cầu, anh ta là chính là chất độc biết đi đấy. Đừng nói đến cây cối nhỏ nhoi, cho dù là người, trong vòng năm trượng, không ai còn mạng, thậm chí còn tan thành tro bụi”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu giải thích. Trần Hướng Thiên nghe xong mà vẫn không hiểu.

Còn Cố Tuyết Cầm nghe xong lại càng thêm kinh ngạc, Bách Lý Vô Cầu này lợi hại vậy sao? Có điều, Bách Lý Vô Cầu đến chỗ này để làm gì chứ? Hơn nữa, còn xách theo đèn lồng lên núi, người này muốn làm gì chứ?

“Trên đời này, có một số loại độc dược, chỉ cần có lửa là sẽ phát huy tác dụng, độc của Bách Lý Vô Cầu chính là kiểu như vậy. Vậy nên, anh ta mới mang chiếc đèn lồng này lên núi”.

Long Thiên Tiếu thấy hai người họ vẫn chưa hiểu nên tiếp tục giải thích. Bách Lý Vô Cầu là một thiên tài về y học. Xét về phương diện sử dụng độc dược, anh ta chính là thiên tài trong các thiên tài, một số loại độc chưa từng nghe đến, cũng như một số phương pháp đầu độc chưa từng được nghe qua đều sẽ được anh ta “khai quật”.

Cũng giống như bây giờ, dùng hơi nóng để kích hoạt chất độc.

Lời nói của Long Thiên Tiếu khiến cho Cố Tuyết Cầm và Trần Hướng Thiên cảm thấy choáng váng.

“Đi thôi, đừng đứng ngây ra đó nữa! Báo cho người của ông, nếu có tin tức gì lập tức báo lại cho tôi”.

Long Thiên Tiếu lại lên tiếng, nói đoạn, anh đi về phía trước, đường núi hiểm trở nhưng đối với anh ấy mà nói, đây chẳng xá gì. Trước đây khi ở chiến khu biên giới phía Nam, hoàn cảnh khắc nghiệt nào, anh cũng đều trải qua cả rồi.

Đúng lúc này, ở phía bên kia ngọn núi, dưới bầu trời đêm đen kịt, một tia sáng yếu ớt nhấp nhoáng trong đêm, Bách Lý Vô Cầu cầm đèn lồng trên tay, hướng về đỉnh núi đi tới.

Hướng đi lên trên núi Mang bên này thật ra là con đường lên núi nhanh nhất, chỉ có điều cây cối hơi um tùm rậm rạp, khiến cho việc lên núi vô cùng khó khăn.

Bách Lý Vô Cầu cầm đèn lồng trên tay, đi đến đâu, cây cỏ héo úa, ngả rạp đến đấy, giống như là muốn tạo cho anh ta một con đường bằng phẳng vậy, cảnh tượng vô cùng ma mị.

Đi lên phía trước được một đoạn, Bách Lý Vô Cầu dừng lại, đặt đèn lồng lên một cành cây khô héo rồi đưa tay vào trong ngực, dường như anh ta đang tìm thứ gì đó, sau đó lại moi trong túi quần. Cuối cùng, không dễ dàng gì anh ta mới lấy ra một ống trúc nhỏ.

Sau khi lấy ống trúc ra, anh ta nghiêm túc xoa xoa, bởi vì đi cả đoạn đường này đã khiến anh ta hụt hơi.

“Tiểu Vy, em có biết người đàn ông mà em chọn bây giờ vô dụng đến mức nào không? Anh ta không bảo vệ được em, cũng không bảo vệ được con gái em. Thế nên, hãy để người làm anh này giúp em! Nếu như con gái của em xảy ra bất cứ chuyện gì thì sẽ có rất nhiều người bị chôn cùng. Long Thiên Tiếu không dám phạm phải sai lầm lớn nhưng Bách Lý Vô Cầu anh đây dám! Bách Lý Vô Cầu anh chính là tên tiểu nhân ích kỷ. Thà ta phụ cả thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta!”

Bách Lý Vô Cầu nhìn chằm chằm vào ống trúc nhỏ trong tay, thì thào.

Trong mắt anh ta không chỉ có sự kiên định mà còn có cả sự tàn nhẫn. Giết một người là một chuyện rất đơn giản đối với Bách Lý Vô Cầu, giết một đám người, đối với anh ta là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Anh ta mở ống trúc, vài con côn trùng bay ra, chúng bay vào không trung, biến mất vào bầu trời đêm rộng lớn.

Một lúc sau, anh ta lại đứng dậy, mang theo đèn lồng, tiến về phía trước. Mặc dù nhiều cây cối xung quanh đã khô héo nhưng con đường núi gập ghềnh vẫn khiến Bách Lý Vô Cầu hơi chật vật.

Chiếc áo choàng dài lê trên mặt đất đã trở nên bẩn thỉu từ lâu.

Sâu trong núi Mang, ở một nơi tĩnh mịch lại gần có thể thấy ánh lửa bập bùng.

“Chị Thanh Dao, không phải chị nói là trời tối bố sẽ đến đón Tiểu Tịch sao?”

Một giọng nói dễ nghe vang lên, người nói chính là Long Tiểu Tịch.

Lúc này, ngoại trừ Long Tiểu Tịch thì còn có ba người nữa, một là cô bé mập mạp, cô bé ấy đang chăm chú ăn thứ vừa được nướng xong, một người khác là một chàng trai chừng 20 tuổi, trông có vẻ như là người hầu.

Còn có một người nữa, chính là Lục Thanh Dao, Lục Thanh Dao chán nản dùng cành cây khều đống lửa, bộ dạng vô cùng buồn chán.

“Sao mà chị biết được? Chị đã cho người báo với bố em rồi, bố em cũng không thèm trả lời chị, có lẽ bố em không cần em nữa rồi!”

Lục Thanh Dao có chút bất lực, ở bên cạnh cô ấy đã dựng sẵn hai cái lều, nhìn thì có vẻ sẽ qua đêm ở đó.

“Không đâu, bố sẽ không như vậy đâu! Từ nhỏ em đã ở với bố rồi, từ trước đến nay, bố chưa bao giờ bỏ em ở nhà, đi đâu cũng dẫn em theo!”

Long Tiểu Tịch cực kỳ tự tin nói.

“Thế mẹ em đâu?”

Lục Thanh Dao hỏi.

“Em không có mẹ! Bố nói, mẹ em đã đến một nơi rất xa rồi!”

Long Tiểu Tịch ôm đầu gối nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ vì ánh lửa phản chiếu.

“Đến một nơi rất xa sao?”

Lục Thanh Dao nửa hiểu nửa không, thường khi nói rằng ai đó đã đi tới 1 nơi rất xa rất xa thì về cơ bản là người đó đi tới 1 nơi rất xa rồi, xa đến nỗi không về được

“Dì Trương đã nói, người nào đó đến một nơi rất xa, tức là đã chết rồi. Mẹ em vĩnh viễn sẽ không quay lại, em cũng chưa từng nhìn thấy mẹ bao giờ!”

Long Tiểu Tịch nhìn ánh lửa, bình thản nói.

“Không sao đâu, em chỉ là không có mẹ thôi, chị còn không có cả bố mẹ cơ mà. Khi chị năm tuổi, bố mẹ đều qua đời rồi, như bây giờ không phải cũng rất tốt sao?”

Lục Thanh Dao đột nhiên hơi thương cảm, nhìn bầu trời, rồi bình tĩnh nói.

“Hóa ra chị cũng không có bố mẹ!”

Long Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên nói.

“Ông chị nói, bố mẹ chị là anh hùng, nhưng ông chưa từng kể chị nghe về chuyện của bố mẹ. Thật ra, bây giờ chị vẫn có bố, bố của chị bây giờ chính là chú hai của chị, bởi vì bố mẹ qua đời từ lâu, ông để chú hai nhận chị làm con thừa tự, làm vậy thì những đứa trẻ khác sẽ không nói chị là đứa trẻ không có bố nữa”.

Lục Thanh Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, giọng điệu rất bình tĩnh.

Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy thì gãi cái đầu nhỏ, cái khúc con thừa tự, cô bé hơi khó hiểu, tại sao lại vừa là chú hai, vừa là bố, nghe có vẻ như rất phức tạp.

“Chị Thanh Dao, chị nói đêm nay em đi theo chị, chị sẽ bao hết tiền ăn của bé Mập ở trường mẫu giáo, chị không lừa em chứ?”

Long Tiểu Tịch rất quan tâm vấn đề này, thế nên lại hỏi.

“Tất nhiên là thật rồi, chút tiền này không là gì đối với chị. Đừng nói là tiền cơm, chút nữa chị nói một tiếng với hiệu trưởng là được”.

Lục Thanh Dao cực kỳ chắc chắn nói.

“Cô chủ, tôi luôn có cảm giác không an toàn, hay là chúng ta báo với người trong nhà một tiếng đi, bảo họ đến đây đón chúng ta!”

Chàng trai ở bên cạnh đột nhiên thấp thỏm nói.

“Bây giờ không thể xuống núi được, bảo họ lên đón chúng ta thì phiền lắm. Ngày mai trời sáng, chúng ta tự xuống núi”.

Lục Thanh Dao nghe thấy vậy, lắc đầu rồi nói.

“Nhưng mà, cô chủ, bố cô bé này không thấy con rồi lo lắng thì làm sao đây?”

Chàng trai nhìn về phía Long Tiểu Tịch, rất khó xử.

Cậu ta đã từng nghe Lục Huyền Cơ nói, người tên Long Thiên Tiếu đó không phải người bình thường, đến cả cao thủ như Lục Huyền Cơ cũng không phải đối thủ của anh. Nếu như động vào người này, đó chắc chắn không phải sự lựa chọn sáng suốt.

Bây giờ hành động của Lục Thanh Dao cũng không khác với chán sống là bao!

“Sốt ruột là đúng rồi, tôi muốn học hỏi cao thủ, anh ta không muốn thì tôi chỉ có thể làm như vậy thôi”.

Lục Thanh Dao mặt dày nói, Long Tiểu Tịch nghe thấy thì chớp chớp mắt, cái hiểu cái không.

Đúng lúc đó, cô bé mập ở bên cạnh kéo một cái nĩa đến trước mặt Long Tiểu Tịch, trên nĩa có một cánh gà nướng, mặc dù nhìn bề ngoài không ngon lắm, nhưng có lẽ vẫn ăn được.

“Đường Tiểu Đường, tớ không ăn, tớ đang giảm béo, cậu ăn đi, béo cho chết cậu đi!”

Long Tiểu Tịch lắc đầu, rất kiêu ngạo nói với cô bé mập. Cô bé mập nghe vậy, liền đưa cánh gà cho Lục Thanh Dao với vẻ mặt ngây ngô, Lục Thanh Dao lại nhận lấy.

“Long Tiểu Tịch, em mới tí tuổi mà đã học mấy người phụ nữ lòe loẹt kia giảm cân rồi à, em đúng là giỏi đấy!”

Lục Thanh Dao cầm lấy chân gà cắn một miếng, sau đó tức giận nói.

“Phụ nữ mà hơn trăm cân thì là người không có tương lai rồi!”

Long Tiểu Tịch nói với vẻ chán ghét.

“Em nghe ai nói vậy?”

Lục Thanh Dao cạn lời, những ngày này ở bên Long Tiểu Tịch, cô bé cảm thấy tư duy của Long Tiểu Tịch còn chín chắn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.

“Dì Trương nói vậy!”

Long Tiểu Tịch ôm mặt, nhìn ánh lửa, một lát sau Lục Thanh Dao đã ăn xong cánh gà, trong tay chỉ còn cái nĩa.

Ở một nơi không ai để ý, một đàn côn trùng từ trên không bay xuống, rơi trên gỗ bên cạnh đống lửa, đậu trên mảnh gỗ, đàn côn trùng vẫn ngoan cố vỗ cánh.

Chán nản, Lục Thanh Dao ném chiếc nĩa trong tay sang một bên, tình cờ bay trúng đàn côn trùng trên đống gỗ. Con côn trùng nhỏ bé tung cánh, sau khi quanh quẩn trên không trung vài vòng, liền bay vào bầu trời đêm rộng lớn.
Chương 232: Phụ nữ mà hơn trăm cân thì là người không có tương lai!

“Ahaha”

Trời đã khuya, Lục Thanh Dao lại ngáp một cái, nhưng cô bé mập ở bên cạnh vẫn tiếp tục ăn, như thể ăn không bao giờ no.

Long Tiểu Tịch thì ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhìn đống lửa, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Người duy nhất đứng ngồi không yên là vệ sĩ Lục Thanh Dao. Ở nơi hoang sơ hẻo lánh này, Lục Thanh Dao gan lớn, thân thủ lại tốt nên không sợ, nhưng anh ta cũng biết qua đêm ở nơi này mà không có người canh gác thì rất nguy hiểm.

Đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là anh ta có dự cảm không lành, luôn linh cảm rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

“Giết giết giết!”

Lúc này, tất cả các hướng trong rừng đều truyền đến tiếng giết giết giết làm tim của bốn người đều nhảy dựng lên.

“Người nào? Ở đâu?”

Người vệ sĩ cũng có chút hoang mang, vội vàng nói.

“Mau ra đây, đừng giả thần giả quỷ!”

Lục Thanh Dao cũng cảm thấy khác thường, đây không giống tiếng của động vật, mà giống tiếng bước chân của người hơn. Nửa đêm giữa sườn núi hoang vắng này, làm sao lại có người.

Trong lúc nói thì Lục Thanh Dao cũng bảo vệ Long Tiểu Tịch và cô bé mập ở đằng sau lưng.

“Đường núi xa xôi hiểm trở. Đi đến nửa đường, đèn đã cạn dầu rồi tắt, quần áo cũng rách nát rồi”.

Trong bóng đêm truyền ra một giọng nói văng vẳng, chỉ có thanh âm vang lên, nhưng không có người nào từ trong bóng tối đi ra.

“Anh rốt cuộc là người hay là quỷ?”, Lục Thanh Dao có chút hoảng loạn nói.

“Là người hay là quỷ không quan trọng, quan trọng là tôi đến để lấy mạng của cô”.

Lúc này, chỉ nhìn thấy một người mặc áo choàng dài từ trong rừng cây đi ra, đi tới gần đống lửa mới nhìn rõ mặt của người tới, quả nhiên là người. Chỉ là áo choàng dài trên người anh ta có lẽ vì vội vã lên đường mà bị rách, nhìn có chút nhếch nhác.

“Anh đến đây làm gì?”

Lục Thanh Dao hỏi, lúc này cô mới có thể nhìn rõ chỗ người đàn ông đang đứng, cây cối xung quanh dần dần khô héo, xung quanh anh ta cây cỏ gần như không mọc được.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Thanh Dao thầm nghĩ người này không đơn giản.

“Cô chủ, cô dẫn bọn họ đi trước đi, để tôi chặn anh ta lại”.

Lúc này, người vệ sĩ đứng trước mặt Lục Thanh Dao vội vàng nói. Lục Thanh Dao nghe xong lời này, trong lòng có chút do dự, nhìn không ra lai lịch của người này. Người này là ai, giữa đêm khuya và tại sao lại xuất hiện ở nơi này.

“Ộc”

Sau đó, người vệ sĩ đột nhiên cảm nhận được cơ thể có một cảm giác khác thường, một ngụm máu trào ra miệng, môi đen lại, sắc mặt trở nên cực kỳ gớm ghiếc, cả người đổ gục xuống đất.

Nhìn thì có vẻ như người đàn ông mặc áo choàng không hề động đến người vệ sĩ nhưng anh ta lại đổ gục xuống đất.

“Giao cô bé cho tôi, cô không nên đưa cô bé đến đây, tôi cho cô một phút để giải thích nếu không thì cô cũng có kết cục giống anh ta”.

Bách Lý Vô Cầu nhìn Long Tiểu Tịch sau đó lại nhìn Lục Thanh Dao, lạnh lùng nói.

“Chị ấy muốn đấu võ với bố cháu, chị ấy không bắt cóc cháu mà chỉ muốn gặp bố cháu thôi!”, Long Tiểu Tịch vội vàng nói.

“Trừ khi tôi chết nếu không thì anh không được động đến một sợi lông của cô bé”.

Lục Thanh Dao vô cùng kiên quyết nói, là cô dẫn cô bé đến, nếu như xảy ra chuyện gì thì Long Thiên Tiếu chắc chắn sẽ giết cô mất. Vì vậy, bảo vệ Long Tiểu Tịch cũng chính là bảo vệ bản thân cô, trong lòng cô hiểu rất rõ.

“Cô không phải là đối thủ của tôi, mà tôi là thiên hạ đệ nhị”, Bách Lý Vô Cầu nhìn Lục Thanh Dao, ung dung nói.

“Thứ hai? Thế người giỏi nhất là ai?”

Lục Thanh Dao nghe thấy vậy thì gần như là hỏi theo bản năng, trên đời này lại có người thật thà đến thế, tự nhận mình là người giỏi thứ hai, trong lòng cũng đã tự biết rõ.

“Đệ nhất thiên hạ chính là người mà cô muốn thách đấu. Cô tưởng mình là ai, cô thế này mà cũng muốn làm đối thủ của Long Thiên Tiếu?”

Bách Lý Vô Cầu nhếch miệng cười giễu cợt, tuy rằng anh ta coi thường Long Thiên Tiếu nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của Long Thiên Tiếu.

Từng là người đứng đầu ở Đại Hạ, chưa từng gặp phải đổi thủ, nói là thiên hạ đệ nhất cũng không khoa trương.

“Ai mà chả nói được, nếu anh thật sự có bản lĩnh thì anh cứ tới đi”.

Lục Thanh Dao có chút không tin, nếu thiên hạ đệ nhất không tới thì cứ đấu thử với thiên hạ đệ nhị vậy.

Chỉ là cái người đệ nhị thiên hạ này trông có vẻ yếu đuối, tưởng chừng như một cơn gió là có thể thôi bay, như thế này mà cũng dám xưng là thiên hạ đệ nhị?

“Cô đã thua rồi, sở trường của tôi là dùng độc, trong vòng ba tiếng nữa mà cô không giải được độc thì cô ắt phải chết”.

Bách Lý Vô Cầu lãnh đạm nói rồi đi về phía Long Tiểu Tịch, Lục Thanh Dao nhìn thấy thế thì muốn ngăn chặn nhưng cô vừa định di chuyển thì phát hiện trên người mình không còn chút sức lực nào.

Chuyện này là thế nào?

Tuy rằng Bách Lý Vô Cầu ở ngay trước mặt nhưng cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta đi về phía Long Tiểu Tịch.

Nhìn thấy Bách Lý Vô Cầu đi tới, Long Tiểu Tịch có chút sợ hãi, kéo cô bé mập về phía sau để bảo vệ, đồng thời bước lùi dần về sau, sợ sệt nhìn Bách Lý Vô Cầu.

“Đừng sợ, chú không phải là người xấu”.

Bách Lý Vô Cầu ngồi xổm xuống, khuôn mặt mang theo ý cười và nói, vẻ mặt còn để lộ ra sự cưng chiều. Nhưng mà càng như vậy thì Long Tiểu Tịch càng không biết phải làm sao.

“Người xấu đều nói mình không phải là người xấu”, Long Tiểu Tịch chớp mắt và nói.

“Chú là bạn của mẹ cháu, mẹ cháu tên là Tô Vy, chú là bạn tốt của mẹ cháu. Cháu có thể gọi chú là chú Bách Lý và chú cũng là bạn tốt của bố cháu, bố cháu rất lo cho cháu, chắc bố cháu cũng sắp đến rồi”, Bách Lý Vô Cầu nói với vẻ mặt hiền lành.

“Chú nói thật chứ?”

Long Tiểu Tịch nửa tin nửa ngờ nói, cô bé không biết tên của mẹ mình cũng chưa bao giờ nghe Long Thiên Tiếu nhắc đến tên mẹ, người này lại biết tên của mẹ.

Mẹ của mình thật sự tên là Tô Vy à? Trong lòng Long Tiểu Tịch hoài nghi.

“Tất nhiên rồi”, Bách Lý Vô Cầu vỗ ngực nói.

“Vậy chị Thanh Dao bị sao thế? Chú đã làm gì chị Thanh Dao rồi?”, Long Tiểu Tịch chỉ Lục Thanh Dao và nói.

“Cô ấy à, tạm thời không cử động được, đợi lát nữa bố cháu đến, cô ấy sẽ bị làm sao thì còn tùy vào bố cháu”, Bách Lý Vô Cầu liếc nhìn Lục Thanh Dao và nói.

“Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi?”

Lục Thanh Dao lúc này đã không còn khả năng phản kháng, cô cảm thấy sức lực cạn kiệt, sức lực toàn thân giống như là bị rút cạn đi.

“Yên tâm, không chết được, chỉ là tạm thời mất khả năng phản kháng. Nhưng mà, hôm nay cô không tránh khỏi cái chết, cô không nên làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, càng không nên chọc tức tên Long Thiên Tiếu máu lạnh đó”.

Bách Lý Vô Cầu vốn chỉ định nói câu đầu thôi, sau lại thay đổi hoàn toàn, dường như là dự đoán trước kết cục của Lục Thanh Dao.

Ngay lúc này, ánh sáng đột nhiên từ khắp nơi chiếu đến, trên bầu trời cũng truyền đến từng tiếng ầm ầm.


Chương 233: Đệ nhị thiên hạ!

Ánh sáng chói rọi xuống khiến đám người Long Tiểu Tịch không thể mở mắt, trong luồng sáng có một người đàn ông đang đi tới.

“Bố ơi!”

Long Tiểu Tịch nhận ra người đó chính là Long Thiên Tiếu.

“Cô ta đã ở đây rồi”.

Bách Lý Vô Cầu nhìn Long Thiên Tiếu sau đó lại nhìn Lục Thanh Dao và nói.

“Làm cho cô ấy trở lại bình thường đi”, Long Thiên Tiếu nói một cách lạnh nhạt.

“Trở lại bình thường làm gì, anh muốn giết cô ta thì bây giờ giết luôn đi. Tôi đưa cô bé đi để tránh dọa nó sợ!”, Bách Lý Vô Cầu lãnh đạm nói.

Lúc này, trên núi càng ngày càng có nhiều nhân viên tìm kiếm, trên không trung càng ngày càng nhiều trực thăng, từng đốm lửa nhỏ trong ngọn núi nhỏ này đã dần sáng rực lên.

Nhìn thấy tình thế này, Lục Thanh Dao cuối cùng cũng phát hoảng rồi. Tuy cô ta còn trẻ nhưng không phải không hiểu chuyện, trên trời đều là máy bay trực thăng quân sự, trên đó gắn ký hiệu của chiến khu Nam Cảnh.

Những gia đình bình thường có trẻ con mất tích sẽ không huy động lực lượng này để tìm kiếm. Vì thế lai lịch của Long Thiên Tiếu không hề đơn giản.

“Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy trước khi chết”, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Bố ơi, chị Thanh Dao hứa sẽ trả hết tiền ăn ở trường mẫu giáo cho cô bé mập nên con mới đi cùng chị ấy”, Long Tiểu Tịch thử giải thích.

“Con im miệng, về nhà bố mới xử lý con sau!”

Long Thiên Tiếu không quay đầu nhìn, lạnh lùng nói. Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy chỉ đành ấm ức ngậm miệng. Từ bé đến giờ bố chưa bao giờ nói như vậy với cô bé.

“Bé con, em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Cô ấy có làm gì em không?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng đi đến trước mặt Long Tiểu Tịch.

“Chị Tuyết Cầm”, Long Tiểu Tịch vội vàng gọi to.

“Có bị thương ở đâu không?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Không ạ, chị mau bảo bố đừng đánh chị Thanh Dao”, Long Tiểu Tịch lắc đầu nói.

“Lần sau không có sự cho phép của chị và bố em, không được đi ra ngoài với người lạ”, Cố Tuyết Cầm trách móc nói.

“Cảm ơn anh Bách Lý”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Bách Lý Vô Cầu nói.

Cô không hiểu, tại sao Long Tiểu Tịch mất tích, anh ta lại là người lo lắng nhất, còn là người tìm thấy cô bé nhanh nhất.

Trong chuyện này rốt cuộc còn chuyện gì cô không thể biết được, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút tò mò.

“Đừng khách sáo, cô đối xử rất tốt với cô bé, nó cần một người mẹ mà cô thì thích hợp làm mẹ của cô bé”.

Bách Lý Vô Cầu bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Cầm và nói. Chỉ là nghe những lời này thì có chút ngại ngùng, đặc biệt là lúc Bách Lý Vô Cầu nhìn vào mắt cô thì càng kỳ quặc hơn.

“Cảm ơn anh, cô bé là con của chồng tôi, đương nhiên cũng là con của tôi”.

Cố Tuyết Cầm nói cảm ơn rồi bế Long Tiểu Tịch lên.

“Chị Tuyết Cầm, còn cô bé mập, đừng để cô bé mập ở đây”.

Long Tiểu Tịch lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì chỉ đành để Long Tiểu Tịch xuống rồi dắt cô bé đi tới chỗ cô bé mập.

“Đường Tiểu Đường, đây là chị Tuyết Cầm của tớ, cậu đi về cùng tớ đi rồi ngày mai cùng nhau đi học”.

Long Tiểu Tịch nhìn Đường Tiểu Đường và nói. Nhưng mà cô bé mập nhìn Cố Tuyết Cầm có chút xa lạ nên còn rụt rè.

“Nào, đưa tay của em cho chị”.

Cố Tuyết Cầm đưa tay ra trước mặt cô bé mập rồi cười và nói.

“Đường Tiểu Đường, đây là chị Tuyết Cầm của tớ, cậu không đi cùng bọn tớ thì chúng tớ sẽ bỏ cậu ở đây đấy”.

Long Tiểu Tịch nhìn bộ dạng cô bé mập, đành nói ra mấy câu dọa nạt.

Cô bé mập nghe thấy vậy thì cuối cùng cũng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra đặt vào trong lòng bàn tay của Cố Tuyết Cầm.

Mặc dù đã là đêm khuya nhưng quang cảnh chỗ này lại sáng rực, Cố Tuyết Cầm có thể nhìn thấy rõ tay cô bé mập tuy rằng bụ bẫm nhưng lại không hề trắng trẻo, có chút đen, thoạt nhìn là biết không phải con nhà khá giả.

“Thế mới phải chứ”.

Cố Tuyết Cầm cười nói, nắm lấy tay của hai cô bé rồi đi ra bên ngoài.

“Chị Tuyết Cầm, bố em thật sự sẽ giết chị Thanh Dao à?”

Long Tiểu Tịch vô cùng lo lắng hỏi.

“Chị không biết”, Cố Tuyết Cầm lắc đầu và nói.

“Thôi được rồi, con bé không làm sao”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, nhẹ nhàng nói.

“Mọi người đi trước đi, tôi tự biết phải làm thế nào”, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Anh có nghe thấy không hả Long Thiên Tiếu? Anh thật sự định giết cô ấy hay sao?”

Lúc này Bách Lý Vô Cầu đã đứng dậy, nói một cách thờ ơ.

“Giải độc cho cô ấy đi”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì đáp lại với giọng lạnh lùng.

“Tùy anh!”

Bách Lý Vô Cầu nghe thấy vậy thì phất tay áo một cái, xoay người rời đi.

Lúc anh ta xoay người rời đi, Lục Thanh Dao phát hiện thân thể của cô đã có thể cử động, không chỉ có thể cử động mà sức lực cũng được khôi phục, sự thay đổi này khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Người tên là Bách Lý Vô Cầu này rốt cuộc là ai mà lại lợi hại như vậy, giơ tay nhấc chân là có thể hạ độc rồi giải độc, thật sự là quá thần kì.

“Chẳng phải cháu muốn đấu với chú hay sao? Hôm nay chú sẽ cho cháu một cơ hội nhưng mà cháu phải chịu trách nhiệm với việc ngu ngốc mà hôm nay cháu đã làm”.

Long Thiên Tiếu đứng trước mặt Lục Thanh Dao, lạnh lùng nói. Nhìn thấy bộ dạng này của Long Thiên Tiếu, Lục Thanh Dao nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, khi gặp phải ánh mắt của anh thì trong lòng cô run lên.

“Cháu chỉ muốn đấu võ với chú, không hề làm gì cô bé!”, Lục Thanh Dao ngập ngừng giải thích.

“Cháu sợ rồi sao?”, Long Thiên Tiếu cười nhếch miệng và nói.

“Cháu”.

Lục Thanh Dao muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến bên môi thì lại không biết nên nói thế nào, muốn nói nhưng lại thôi.

“Kẻ mạnh không bao giờ lùi bước hay hối hận, bộ dạng của cháu đến chết còn sợ mà lại muốn trở thành kẻ mạnh. Chú chỉ dùng một phần sức lực, nếu cháu có thể vượt qua được ba chiêu thì có thể bình an xuống núi, còn nếu không thì hãy nằm lại chỗ này đi!”, Long Thiên Tiếu nhếch miệng, nói với vẻ chế giễu.

“Nếu đã như vậy thì hãy tới đi!”

Lục Thanh Dao nuốt nước bọt sau đó bày ra tư thế tiếp chiêu, những người có mặt nhìn thấy tình huống này đều không dám tiến lên ngăn cản, kể cả có người không biết sự tình muốn lên ngăn cản thì cũng bị Trần Hướng Thiên chặn lại.

Long Thiên Tiếu làm việc, ai dám nói này nói nọ, ai dám tùy tiện ngăn cản.

“Chú để cháu xuất chiêu trước”.

Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói, một tay để sau lưng, có vẻ như chỉ định dùng một tay để đấu. Lục Thanh Dao nghe thấy vậy, cơ thể mạnh mẽ nhanh chóng tiến gần Long Thiên Tiếu, mượn sức của cây cối xung quanh và bay lên, trực tiếp nhắm thẳng đầu của Long Thiên Tiếu.

Nhưng mà lúc này Long Thiên Tiếu lại khẽ nhắm mắt lại, chắp một tay sau lưng, đứng yên tại chỗ.

Khi một cước sắp chạm vào đầu thì tay của anh đột nhiên chuyển động, bàn tay to duỗi ra, tóm lấy mắt cá chân của Lục Thanh Dao lắc mạnh, trực tiếp ném Lục Thanh Dao ra xa, cơ thể Lục Thanh Dao giống như một con diều đứt dây, bị đập vào một cái cây lớn rồi mới rơi xuống.


Chương 234: Trả giá cho sự ngu xuẩn

“Phốc”

Cơ thể Lục Thanh Dao đập vào cây, miệng phun ra một ngụm máu, rõ ràng là đã bị thương nặng.

“Tiếp đi”.

Trên mặt Long Thiên Tiếu không có biểu cảm gì, anh đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nói.

Lục Thanh Dao nghe thấy vậy thì thần sắc vô cùng khó coi, khó khăn bò dậy. Đây không phải là những gì cô muốn hay sao? Đây chính là cao thủ mà? Cô không dễ dàng gì mới có được cơ hội này, không thể cứ thế gục ngã được.

Lục Thanh Dao lại bày ra một tư thế khác, lao về phía Long Thiên Tiếu. Lục Thanh Dao cũng là người có chút nền tảng công phu, cô ấy ra quyền rất nhanh.

Nhưng những chiêu thức màu mè rườm rà không thể bằng được các thế võ đơn giản, mạnh mẽ và thô bạo của Long Thiên Tiếu.

Long Thiên Tiếu vẫn không di chuyển nửa bước, chỉ với cú đá nhanh như chớp đá trúng cơ thể của Lục Thanh Dao, Lục Thanh Dao bị bắn ra xa.

Lần này, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng ra tay rồi, chỉ thấy anh nghiêng người về phía trước, Lục Thanh Dao còn chưa đứng vững thì anh đã tới trước mặt cô, một tay bóp cổ Lục Thanh Dao, cả người cô bị nhấc lên.

“Đây là chiêu thứ ba, hai chiêu trước đã có thể giết chết cháu nhưng chú đã bỏ qua. Bây giờ là chiêu thứ ba, sợ là cháu không sống nổi rồi”, Long Thiên Tiếu bóp chắt cổ Lục Thanh Dao, trong mắt tràn đầy sát khí.

Năm năm trước, anh đã mất đi người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, năm năm sau, anh không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa. Vì vậy, Long Tiểu Tịch chính là cái vảy ngược của anh.

Rồng có vảy ngược, động tới thì ắt phải chết.

Khuôn mặt Lục Thanh Dao đỏ bừng, điên cuồng giãy dụa nhưng không thoát ra được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chết là điều khó tránh.

“Cho tôi vào, tôi muốn đi vào!”

“Đó là cháu gái tôi, cháu gái của tôi!”

“Cầu xin các anh để tôi vào đi!”

Lúc này, bên ngoài có tiếng cầu xin vang lên, một ông già xông vào, nhìn thấy Long Thiên Tiếu bóp cổ Lục Thanh Dao, vô cùng lo lắng.

“Cậu Long, tôi cầu xin cậu tha cho cháu gái tôi, coi như tôi cầu xin cậu, tôi quỳ xuống xin cậu”.

Lục Huyền Cơ đến phía sau Long Thiên Tiếu, dập mạnh gối xuống, cả người phủ phục dưới đất.

“Cậu Long, con gái cậu không có việc gì, cháu gái tôi không hề có ác ý với cô bé, không hề có ác ý mà!”

Lục Huyền Cơ nói trong nước mắt, nước mũi giàn dụa.

Long Thiên Tiếu ở trước mặt nhưng ông ta không hề có suy nghĩ đánh trả, ông ta không phải là đối thủ của Long Thiên Tiếu.

Vì vậy, điều duy nhất mà ông ta có thể làm bây giờ là cầu xin, cầu xin Long Thiên Tiếu tha cho Lục Thanh Dao.

“Thiên Tiếu, thôi đi, con không sao rồi”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng lên tiếng, chân mày nhíu thật sâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô bé này sẽ chết.

“Bố ơi, đừng mà!”

Long Tiểu Tịch cũng sợ sệt hét lên, cô bé biết lần này Long Thiên Tiếu thật sự tức giận rồi.

Long Thiên Tiếu nghe những lời này thì vẫn không nhúc nhích, Lục Thanh Dao đã bắt đầu trợn trắng mắt, xem ra là không chịu đựng được lâu nữa.

Lục Huyền Cơ nhìn thấy vậy thì dập mạnh đầu xuống đất, trán đã chảy máu.

“Cậu Long, đứa bé này từ nhỏ đã không có bố mẹ, tôi chỉ có một đứa cháu gái này. Mười năm trước, Đông Khấu xâm lược, bố mẹ nó gia nhập Nam Cảnh, chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, một đi không trở lại. Con bé là một đứa trẻ đáng thương. Nếu cậu cũng là người của Nam Cảnh thì mong cậu hãy tha cho nó một mạng, nể mặt bố mẹ nó đã xả thân vì nước, xin cậu hãy tha cho nó”.

Lục Huyền Cơ hoảng loạn nói, ông ta không biết nói như thế có tác dụng gì không, bởi vì ông ta đã nhìn thấy những máy bay trực thăng của chiến khu Nam Cảnh, trong lòng chỉ có thể đoán Long Thiên Tiếu có mối quan hệ với Nam Cảnh.

Khi Long Thiên Tiếu nghe những lời này thì sát ý trong mắt anh dần biến mất.

Năm năm trước, chiến tranh liên miên ở Nam Cảnh, Đông Khấu thôn tính Đại Hạ, theo dòng biển mà đổ bộ vào bờ biển Nam Cảnh, xâm lược Đại Hạ.

Trong nhiều thập kỷ, năm nào cũng có các cuộc chiến lớn nhỏ khác nhau xảy ra, để bảo vệ sự yên bình cho các thành phố lớn ở Nam Cảnh, không biết bao nhiêu người với lý tưởng cao cả đã lên đường đến Nam Cảnh giết giặc, bảo vệ Tổ quốc.

“Khụ khụ khụ khụ khụ”.

Cuối cùng, Lục Thanh Dao bị Long Thiên Tiếu ném xuống đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng vẫn còn dính máu.

Cô đã cận kề với cái chết, nếu Long Thiên Tiếu buông tay chậm mười giây thì Lục Thanh Dao có thể đã chết.

“Là bố mẹ cháu đã cứu cháu!”

Long Thiên Tiếu nhìn Lục Thanh Dao, lạnh lùng nói.

“Cháu ơi, cháu ơi, cháu không sao chứ? Cháu thấy thế nào?”

Lục Huyền Cơ thấy vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới, ôm Lục Thanh Dao đang suy yếu vào trong lòng, liên tục hỏi han.

“Cảm ơn cậu Long, cảm ơn cậu đã không giết”.

Lục Huyền Cơ bật khóc, quỳ rạp xuống đất không ngừng quỳ lạy, nhưng Long Thiên Tiếu cũng không thèm nhìn lấy một cái.

“Đi thôi!”, Long Thiên Tiếu đến bên cạnh Cố Tuyết Cầm và nói.

Chỉ là lúc này, bước chân của anh bỗng chậm lại một chút, đôi mắt sắc bén của anh nhìn lên bầu trời, chính xác mà nói thì là đang nhìn một trong những chiếc trực thăng quân sự trên bầu trời.

“Chậc chậc chậc chậc, tại sao mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều nhìn thấy người này? Anh ta lại đi bắt nạt một đứa trẻ, thế thì hèn quá”.

Từ trên trực thăng, Đinh Ân quan sát tình hình xuyên qua ống ngắm của súng bắn tỉa, anh ta đã nhìn thấy cảnh Long Thiên Tiếu vừa nãy suýt chút nữa là giết chết Lục Thanh Dao.

“Mẹ kiếp, anh ta phát hiện ra tôi rồi”.

Từ ống ngắm của súng bắn tỉa, Đinh Ân thấy Long Thiên Tiếu quay đầu nhìn mình, cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, trong lòng anh ta run lên, kinh hô một tiêng rồi nhanh chóng cất súng bắn tỉa đi.

“Có phải cậu hoa mắt rồi không? khoảng cách ít nhất phải hơn một nghìn mét, anh ta có thể phát hiện ra cậu dùng súng bắn tỉa nhìn anh ta?”

Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái phụ nói với giọng khó tin.

“Thực sự đã phát hiện ra tôi, cái quỷ quái gì thế? Đây là khả năng cảm nhận gì thế không biết? Trên đời này làm sao lại có người có giác quan nhạy bén như vậy?”, Đinh Ân vô cùng kinh ngạc và nói.

“Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, tôi nói rồi, anh ta là cao thủ. Hơn nữa, thân phận của anh ta không đơn giản! Nếu không muốn chết thì ngồi im đi, đừng ngó đông ngó tây!”

Hạ Chiến vẫn đang lau khẩu súng máy hạng nặng trong tay, lạnh lùng nói.

“Anh Chiến à, thằng đó bị điên rồi, cách một nghìn mét mà anh ta vẫn có thể nhận ra có người dùng súng bắn tỉa nhìn mình. Anh cho rằng anh ta là Long Vương à, thằng nhóc Đinh Ân này chắc chắn là nhìn nhầm rồi”.

Người trung niên ngồi ở ghế lái phụ nhịn không được mà chế giễu.

“Thực sự không nhìn nhầm, anh ta thực sự đã phát hiện ra tôi, anh ta còn dùng ánh mắt để cảnh cáo tôi”, Đinh Ân nói một cách chắc chắn.

“Bốc phét hả? Xa như thế này mà còn dùng ánh mắt cảnh cáo cậu? Tôi biết là cậu đã luyện tập bắn súng từ bé nên thị lực vô cùng tốt nhưng mà cậu cũng thử nghĩ xem anh ta cũng phải có thị lực như cậu thì mới có thể dùng ánh mắt cảnh cáo cậu chứ!”

Người trung niên ngồi ở ghế lái phụ lại nói một cách chế giễu, chuyện này đã quá nực cười rồi, trên đời này làm sao lại cùng có hai con người với thị lực phi thường, giao tiếp bằng ánh mắt với nhau giữa khoảng cách một nghìn mét.

“Nhưng mà tôi thật sự nhìn thấy thế. Anh ta nhìn tôi, còn dùng ánh mắt cảnh cáo tôi!”, Đinh Ân có chút bực mình nói.


Chương 235: Hoa hòe hoa sói không bằng đơn giản, mạnh mẽ, dứt khoát

“Hừm! Tôi cũng lười nghe tên nhãi nhà cậu nói linh tinh! Đội trưởng, khi nào chúng ta có thể rút lui đây?”

Người đàn ông trung niên ngồi vị trí phó lái hỏi lại.

“Không biết nữa, chờ đi”.

Tính cách Hạ Chiến lạnh lùng, ít nói, tiếc chữ hơn vàng.

“Hờ hờ, để lạc mất hai đứa bé mà phải dùng đến 5 tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường của thành phố Lâm Giang, còn điều động 5 tiểu đội hành động đặc biệt của chúng ta, hàng nghìn lực lượng cảnh sát thành phố Lâm Giang! Con cái nhà ai mà lại cao giá như vậy?”

Đinh Ân thấy tình huống trước mắt tràn đầy cảm thán thốt lên, núi Mang này vốn là núi hoang rừng rậm, mặc dù có đường đua núi Mang mệnh danh là đường mòn tử thần nhưng phần lớn thời gian đều rất ít người đến đây, trừ khi là tổ chức cuộc thi đua xe.

“Lực lượng của chiến khu Nam Cảnh chúng ta chỉ trung thành với Long Vương, không phục vụ giới nhà giàu. Đế Đô cũng phái tới ít nhiều cậu ấm nhà giàu muốn thay thế Long Vương, ngồi lên vị trí đứng đầu Nam Cảnh không phải đều bị đuổi đi rồi à, mấy tên ăn chơi trác táng, ngoại trừ xuất thân giàu có ra thì lấy gì so sánh với Long Vương đây? Để mấy tên vô dụng đó ngồi vào vị trí của Long Vương không phải là đang sỉ nhục Long Vương sao?”

Người đàn ông ngồi ở vị trí phó lái có chút thẳng thắn nói, hiện tại Nam Cảnh không chủ bởi người đứng đầu Nam Cảnh chỉ có thể là Long Vương, Nam Cảnh chỉ có thể là của Long Vương, Nam Cảnh chỉ phục vụ người đứng đầu nơi đây.

“Vậy hiện tại đang phục vụ cho ai vậy?”

Đinh Ân mở miệng hỏi.

“Đây là mệnh lệnh của sếp lớn Dạ Diên, thiên chức của chúng ta chính là phục tùng mệnh lệnh. Chúng ta tin tưởng vào Diên Vương, tin vào Long thái tử, cũng giống như chúng ta tin tưởng Long Vương vậy”.

Lúc này Hạ Chiến lên tiếng, ngữ khí lạnh như băng, chân thật mà đáng tin.

“Haha cũng không nói là không tin. Chỉ là tò mò không thể tưởng tượng được thành phố Lâm Giang lại bố trí 5 tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường nhiều đến vậy”.

Đinh Ân nghe vậy, nhăn mặt nhíu mày có chút ngượng ngùng nói.

“Thành phố Lâm Giang là thị trấn quan trọng về quân sự ở phía nam, cũng là một trong những thành phố lớn nhất phía nam. Được biết đến là khu trọng điểm của ngành y, cũng là một trong những điểm cung cấp tài nguyên quan trọng cho Nam Cảnh chúng ta. Nó có vị trí rất đặc thù, là khu vực tranh chấp của quân đội. Nếu Đông Khấu xâm chiếm Đại Hạ thì nơi đứng mũi chịu sào chính là thành phố Lâm Giang. Lâm Giang có thể dựa vào địa thế hiểm yếu mà phòng thủ. Năm tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường cũng không tính là nhiều. Nếu như bố trí canh phòng ở những chiến khu khác chỉ sợ chí ít cần một tiểu đoàn chiến đấu dự bị thông thường. Lực chiến của một tiểu đoàn Nam Cảnh chúng ta phải tương đương với hai hoặc ba tiểu đoàn ở chiến khu khác”.

Lúc này Hạ Chiến đang lau cây súng hạng nặng, khi nói những lời này còn có chút kiêu ngạo.

Binh sĩ Nam Cảnh không sợ nhất chính là cái chết, quyết tâm liều chết giống như đàn sói, tràn đầy bản tính săn mồi. Dù chết cũng phải kéo kẻ địch theo cùng. Cho nên lực chiến cường hãn trước giờ chưa từng có.

“Có nghe thấy không Đinh Ân kia? Cậu không phải nói muốn làm tướng quân à? Mấy thứ này cậu còn không hiểu sao?”

Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí phó lái không nhịn được bèn trêu chọc.

“Xì, hiện tại tôi chỉ là cây súng ngắm, một tay súng bắn tỉa, ở cự ly xa hạ gục tất cả mục tiêu khiến cho tất cả mục tiêu đều thành vong hồn dưới súng của tôi”.

Đinh Ân không thèm để bụng mà nói.

Hạ Chiến và người trung niên phó lái nghe vậy cũng chỉ cười cười.

Trên núi Mang.

Nhìn thấy Long Thiên Tiếu kinh ngạc nhìn một chỗ hồi lâu, Cố Tuyết Cầm cũng có chút khó hiểu, đó là một chiếc trực thăng vũ trang, Long Thiên Tiếu đã nhìn chiếc trực thăng đó rất lâu rồi mà không lên tiếng.

“Không có gì!”

Thật lâu sau đó Long Thiên Tiếu mới nhìn Cố Tuyết Cầm rồi nói.

“Reng reng reng!”

Lúc này, điện thoại vang lên, Long Thiên Tiếu lấy điện thoại ra xem, là Lâm Hi gọi đến. Cố Tuyết Cầm cũng nhìn thấy tên hiển thị bên trên trong lòng càng thêm tò mò Lâm Hi này rốt cuộc là ai, mua quần áo cho Long Thiên Tiếu, vả lại còn vì Long Thiên Tiếu làm rất nhiều chuyện.

Trong lòng Cố Tuyết Cầm có hơi ghen nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

“Anh cả, đã tìm kiếm xong rồi, người bên này của tôi có thể rút lui chưa?”

Lâm Hi nói trong điện thoại, Long Thiên Tiếu cố ý giảm nhỏ âm thanh điện thoại, Cố Tuyết Cầm đứng bên cạnh cũng không thể nghe rõ được, hơn nữa xung quanh có rất nhiều người, muốn nghe rõ trong điện thoại Long Thiên Tiếu nói gì cũng rất khó.

“Được rồi, có chuyện cần cô đi xác minh lại”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Là chuyện gì? Mong anh cả nói rõ”.

Lâm Hi nói.

“Xác minh tư liệu thân phận về bố mẹ Lục Thanh Giao ở Đông Hải, thời gian hi sinh thân mình vì tổ quốc là khi nào?”

Long Thiên Tiếu nói, tuy anh cho rằng Lục Huyền Cơ sẽ không nói dối trong tình huống này nhưng điều gì cần xác minh thì vẫn phải xác minh, chuyện anh không thích nhất chính là người khác lừa gạt mình.

“Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ phái người điều tra một chút về tư liệu của họ”.

Lâm Hi nghe vậy cũng vội nói.

“Còn có một việc nữa”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Dạ?”

“Bảo người của cô đừng dùng súng ngắm chĩa vào đầu tôi nữa”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói. https://vietwriter.vn/threads/ong-bo-chien-than.7517/page-205

Cố Tuyết Cầm ở bên này nghe được Long Thiên Tiếu nói như vậy trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.

Long Thiên Tiếu nhìn trực thăng vũ trang kia bởi vì có người ngồi trên trực thăng dùng súng ngắm nhằm vào đầu anh.

Chỉ là trực thăng ở xa như vậy làm sao Long Thiên Tiếu phát hiện ra được có người nhắm vào anh chứ? Điều này cũng khó thể tưởng tượng rồi?

“Tôi hiểu rồi, tôi biết người đang nhắm vào anh là ai, anh ta sẽ chịu hình phạt thích đáng”.

Lâm Hi nghe vậy ngữ khí cũng lạnh như băng nói, dám dùng súng nhắm vào Long Thiên Tiếu. Nếu là 5 năm trước dám làm như vậy thì đã thành thi thể rồi.

“Không cần trách phạt, sau này đừng để anh ta làm những chuyện như vậy nữa là được, bởi tôi không thích”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng thản nhiên đáp.

“Tôi hiểu rồi, anh cả”.

Lâm Hi lại nói.

“Ừm, tắt máy đi”.

Sau khi nói lời chào tạm biệt với Lâm Hi, Long Thiên Tiếu cũng tắt máy.

“Anh Long, anh Long, mấy đứa nhỏ không sao chứ?”

Lúc này Trần Hướng Thiên đi tới, phía sau còn dẫn theo nhân viên y tế và chăm sóc, thậm chí còn mang cả cáng đến.

“Không sao, đều ổn cả, không bị thương”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy trả lời.

“Lại đây chào hỏi đi, đây là bác Trần!”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm nhìn Long Tiểu Tịch nói. Trần Hướng Thiên là tầng lớp cao quý ở thành phố Lâm Giang, nửa đêm còn tự mình đến đây tham gia tìm kiếm, điều này đúng là giữ thể diện cho Long Thiên Tiếu.

“Cháu chào bác Trần”.

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói.

“Được rồi, được rồi, không sao là tốt rồi, không sao là may rồi, haha”.

Trần Hướng Thiên nghe vậy có vài phần kích động nói. Nếu con gái Long Thiên Tiếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ cả đời ông ta sẽ bất an. Long Thiên Tiếu chính là tín ngưỡng của ông ta, nếu đến con gái Long Thiên Tiếu cũng không bảo vệ được thì ông ta có chết cũng không hết tội.

“Đêm nay vất vả cho mọi người rồi. Tôi sẽ chu cấp một khoản tiền, xem như trợ cấp tăng ca cho mọi người. Mọi người vì dân phục vụ, hôm nay lại vì tôi mà điều động nhiều người như vậy trong lòng tôi rất áy náy”.

Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua mọi người dùng ngữ khí thản nhiên nói.

“Ài, anh Long đừng nói như vậy! Bọn họ có thể phục vụ cho anh cũng là vinh hạnh của họ”.

Trần Hướng Thiên nghe vậy có vài phần thấp thỏm không yên đáp lại.


Chương 236: Con nhà ai mà lại cao giá đến vậy?

“Tôi giống tất cả mọi người trong thành phố Lâm Giang này, chỉ là một người bình thường thôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy lắc đầu nói.

“Anh Long sao có thể là người bình thường được, công lao của anh Long đã rung chuyển đất trời, chúng tôi làm việc cho anh, thậm chí vì anh mà chết cũng đều xứng đáng”.

Trần Hướng Thiên cười khổ nói, nghe lời này có vẻ đang nịnh hót nhưng Trần Hướng Thiên cũng biết chuyện này, nghĩ lại năm đó khi Long Thiên Tiếu thống lĩnh Nam Cảnh, có vô số thanh niên ưu tú của Đế Quốc đều muốn kề vai sát cánh cùng Long Thiên Tiếu chiến đấu, xem đây là vinh dự suốt đời.

Cho dù chết trận cũng không hề hối tiếc.

Cố Tuyết Cầm nghe được lời này cũng nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, anh rốt cuộc là người như thế nào vì sao có nhiều người quyền cao chức trọng đều bằng lòng làm việc cho anh vậy?

Đầu tiên là Tần Viễn Lâm, giờ đến Trần Hướng Thiên, còn có một người tên Lâm Hi, hơn nữa nghe đến cái tên Lâm Hi, lai lịch cũng không hề đơn giản, Lâm Hi này chỉ sợ còn tầm cỡ hơn cả Trần Hướng Thiên.

“Thời kì hòa bình rồi, không cần ai phải chết”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên đáp lại.

“Chúng tôi đi trước đây, chuyện ngày hôm nay cảm ơn ông”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Quá lời rồi, quá lời rồi, anh Long đi thong thả”.

Trần Hướng Thiên nghe vậy hơi cúi đầu, vô cùng cung kính nói.

“Đường đường là nhân vật có máu mặt ở thành phố Lâm Giang lại phải khiêm tốn trước mặt anh như vậy!”

Cố Tuyết Cầm cầm lấy tay Long Tiểu Tịch và cô bé mập, vô cùng khó hiểu nói.

“Chỉ là bạn thôi”.

Long Thiên Tiếu chỉ có thể nói vậy.

“Không nói nữa, lại là bạn bè, chắc chắn không phải bạn được chưa? Bạn bè sao lại đối đáp như vậy?”

Cố Tuyết Cầm thực sự không còn gì để nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ biết cười khổ.

“Tại sao nghe được thân phận của bố mẹ cô bé anh lại tha cho cô bé đó?”

Cố Tuyết Cầm vẫn vô cùng khó hiểu liền hỏi lại.

“Những người bảo vệ tổ quốc đều đáng được tôn kính”.

Long Thiên Tiếu lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng không biết nói gì, nhưng quả thật đúng là vậy.

Đừng thấy thành phố Lâm Giang giờ yên bình, trên thực tế phía nam của thành phố Lâm Giang, trong khu rừng rậm gần biển của Nam Cảnh vẫn có vô số bọn cướp, gian tế Đông Khấu.

Mỗi ngày ở đó đều có chiến sự xảy ra, mỗi ngày đều có người chết, thành phố Lâm Giang và các thành phố khác sở dĩ có thể yên bình đều nhờ có chiến khu Nam Cảnh bảo vệ.

5 năm trước chiến khu Nam Cảnh chỉ có một trăm đến hai trăm nghìn người. Trong một trận chiến 5 năm trước, lấy ít thắng nhiều đã tiêu diệt được mấy trăm nghìn quân Đông Khấu từ đó đến nay danh tiếng của chiến khu Nam Cảnh vô cùng lẫy lừng.

Mấy năm nay, không khoa trương khi nói gia nhập Nam Cảnh đều là những người tài giỏi.

Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm dẫn theo hai đứa trẻ xuống dưới núi.

Trên bầu trời hàng chục chiếc máy bay còn đang đợi lệnh, dừng lại trên không trung.

Trên trực thăng, Hạ Chiến đang lau súng, còn Đinh Ân đang điều chỉnh súng bắn tỉa của mình.

Hạ Chiến lau súng, không có việc gì thì sẽ lau súng, khẩu súng chính là sinh mệnh của anh ta, bởi chỉ cần nổ súng anh ta có thể thấy từng tốp từng tốp quân Đông Khấu ngã xuống, mà theo cách nói của anh ta thì cảm giác này vô cùng sảng khoái.

“Hạ Chiến, bên trên yêu cầu kết nối, số là của Nam Cảnh? 003 Nam Cảnh?”

Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi vị trí phó lái mở miệng nói, nhưng khi nhìn thấy số hiệu hiển thị trên máy liên lạc, ông ta phát hoảng, đến nói chuyện cũng không lưu loát được.

“003 Nam Cảnh sao? Chắc chắn chứ?”

Hạ Chiến nghe thấy vậy cũng ngây ngẩn cả người, vội đứng lên trực tiếp đi vào buồng điều khiển.

“Chắc chắn, 003 Nam Cảnh, là số hiệu người kia, người đó lại muốn đích thân hạ lệnh cho chúng ta sao?”

Người trung niên ở vị trí phó lái vô cùng chắc chắn nói nhưng lúc này ông ta vẫn không chuyển được chút thông tin nào.

“Đưa tôi”.

Hạ Chiến giành lấy thiết bị liên lạc, đeo lên trên người, tiếp nhận cuộc điện thoại.

“Chiến khu Nam Cảnh, chiến khu số 3, sư đoàn phòng không không quân, trực thuộc trung đoàn 238, tiểu đoàn 1, trung đội 7, đội trưởng phân đội 3 Hạ Chiến báo cáo 003 Nam Cảnh!”

Sau khi nhận điện thoại, Hạ Chiến vô cùng nghiêm túc nói.

“Nghe nói cấp dưới của anh có tay súng bắn tỉa vô cùng chuẩn xác sao?”

Ở bên kia đầu dây truyền đến một giọng nữ dễ nghe.

“Báo cáo sếp, có, tên Đinh Ân, sĩ quan hạng 1, Đinh Ân!”

Hạ Chiến nhìn thoáng qua Đinh Ân sau đó nói.

“Xin hỏi sếp có chỉ thị gì sao?”

Hạ Chiến lại hỏi.

“Chỉ thị thì không có nhưng bảo cậu ta đừng có ngắm bừa, trên thế giới này không phải đầu ai cũng có thể ngắm bắn được đâu!”

Ở đầu dây bên kia dùng ngữ khí lạnh như băng thốt ra.

“Ực!”

Hạ Chiến nghe vậy rõ ràng sửng sốt một chút, nghe đến đây người đàn ông trung niên phó lái và Đinh Ân cũng phải nuốt khan một ngụm nước miếng.

“Cái này, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trách phạt cậu ta, là tôi quản không nghiêm binh sĩ của mình!”

Hạ Chiến vô cùng xấu hổ nói, khi nói câu này còn hung hăng liếc mắt nhìn Đinh Ân một cái.

“Ừm, không cần trách phạt nhưng bảo cậu ta về sau đừng làm xằng bậy là được”.

Người đầu dây bên kia lên tiếng nói.

“Tôi hiểu rồi”.

Hạ Chiến nói, Hạ Chiến vừa nói xong đầu dây bên kia cũng tắt máy.

“Toang rồi, vậy mà thật sự bị phát hiện ra, toang rồi!”

Người đàn ông trung niên ở vị trí phó lái nói mấy câu toang rồi, cái này thật sự cũng quá khó tin, ở khoảng cách ít nhất cũng phải một nghìn mét, Đinh Ân vậy mà thật sự bị phát hiện.

“Tôi nói bị phát hiện rồi mấy người còn không tin. Thật đúng là quá quỷ dị, tôi chỉ tùy tiện ngắm một chút thế mà cũng bị phát hiện ra”.

Đinh Ân có chút thất bại nói, bị phát hiện không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là sau khi bị phát hiện còn bị phê bình, còn là 003 của Nam Cảnh tự mình gọi điện thoại tới phê bình, quả thực gặp quỷ rồi.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Người Nam Cảnh đều biết, ở Nam Cảnh số hiệu càng nhỏ thì hàm vị càng cao, quyền lực càng lớn, thực lực càng khủng.

003 Nam Cảnh này chắc chắn là vô cùng đỉnh.

“Nếu còn có lần sau, tôi không bảo vệ được cậu, cậu sẽ phải chịu phạt đấy!”

Hạ Chiến nhìn về phía Đinh Ân sắc mặt lạnh như băng nói.

“Tôi biết rồi, không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau”.

Đinh Ân có chút xấu hổ nói, chỉ có thể đáp lại như vậy.

“Đội trưởng bên trên ra lệnh rút lui!”

Người đàn ông trung niên ở vị trí phó lái nói.

“Vậy rút thôi!”

Hạ Chiến nói xong, trực thăng trên bầu trời đều thay đổi phương hướng, dần tản đi.

Núi Mang sau một thời gian đèn đuốc sáng trưng thì ánh đèn cũng dần dần biến mất, dần yên tĩnh trở lại, thời điểm này đã là rạng sáng, núi Mang cuối cùng khôi phục dáng vẻ đêm khuya vốn có.

Sau nửa giờ, tất cả mọi người đều rời đi.

“Đây là chị Tuyết Cầm, đây là bố tớ. Cậu có thể gọi giống tớ, gọi là chị Tuyết Cầm, gọi bố tớ là chú”.

Long Tiểu Tịch và cô bé mập ngồi sau xe, Long Tiểu Tịch chậm rãi nói.

“Không được không được, cậu không nói chuyện được, không gọi được!”

Long Tiểu Tịch đột nhiên tỉnh ngộ rồi nói.

“Chị Tuyết Cầm, bố, cậu ấy tên Đường Tiểu Đường, cậu ấy vừa học được cách viết tên mình, lúc trước con cũng không biết tên cậu ấy. Đây chính là cô bé mập lúc trước con nói với mọi người đấy”.

Long Tiểu Tịch lại nhìn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rồi nói.


Chương 237: Tôi chỉ là một người bình thường

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK