Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lời này của cậu không phải là thừa sao? Tôi cũng biết trên người anh Long toàn là bảo bối, nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi lấy gì để đổi với người ta? Lấy không của người khác, tôi luôn cảm thấy áy náy bứt rứt”.

Lôi Hổ ngồi dậy, có chút ảo não nói. Mặc dù hắn ta đưa cho Long Thiên Tiếu 10 triệu tệ, nhưng thứ mà Long Thiên Tiếu giúp hắn ta đạt được vượt ra ngoài 10 triệu tệ.

Phương pháp thở này, quả thực phải đáng giá hàng trăm triệu, hắn ta đã luyện võ nửa đời người, cũng chưa từng nghe nói đến phương pháp thở như vậy, có thể thấy, phương pháp này cực kỳ hiếm, thậm chí là của lạ trong nhân gian.

“Cái đó, đại ca, em có một ý tưởng táo bạo, không biết có nên nói không?”

Lúc này, một tên đàn em khác lại giơ tay lên, sau đó nói.

“Nói”.

Lôi Hổ có chút thiếu kiên nhẫn nói.

“Có thể truyền phương pháp này cho đàn em cấp dưới không, để sức mạnh của bọn họ cũng tăng lên, đến lúc đó, sao chúng ta phải sợ một Bắc Thành nhỏ bé nữa?”

Tên đàn em đó đề nghị.

“Xéo đi. Đầu cậu mọc cỏ à? Phương pháp lợi hại như thế tùy tiện truyền cho bọn đàn em, nếu Bắc Thành có được phương pháp này, vậy chẳng phải là tổn thất rất lớn sao?”

Vừa nghe xong, Lôi Hổ ngay lập tức phản đối.

“Đúng thế đúng thế, người của mình biết là được rồi, đám đàn em cấp dưới, để bọn họ dưỡng thương thôi!”

“Kiên quyết không cho, thứ này, tuyệt đối không được truyền ra ngoài”.

“Hơn nữa, còn không biết anh Long có đồng ý không, nếu chọc giận anh ấy thì không ai trong chúng ta có lợi”.

Nghe thấy vậy, đám người cũng ào ào nói.

“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì giải tán đi”.

Lôi Hổ mất kiên nhẫn nói.

“Đại ca đại ca, có người đến nói muốn gặp anh”.

Lúc này, Cao Bá từ bên ngoài vào, chắp tay về phía Lôi Hổ, báo cáo.

“Ai, làm trò quỷ gì vậy, đang trưa, ông đây không cần nghỉ ngơi sao?”

Lôi Hổ nổi nóng nói.

“Đại ca, là người nhà họ Cố”.

Nghe thấy vậy, Cao Bá thấp giọng đáp.

“Người nhà cô Cố à?”

Nghe xong, sự khó chịu trên mặt Lôi Hổ đã tan biến, hắn ta hỏi.

“Vâng. Nhưng em đoán không liên quan gì đến cô Cố. Theo điều tra của em, địa vị của cô Cố trong nhà họ Cố chẳng ra làm sao cả”.

Cao Bá lại thận trọng nói.

“Vậy không gặp nữa. Không phải nói rồi sao? Người thường muốn gặp tôi, một lần ít nhất phải 100 ngàn tệ trở lên, không có tiền nói gì?”

Nghe xong, Lôi Hổ đảo tròng mắt, không vui nói.

“Đại ca, anh ta đã bỏ ra 100 ngàn tệ, nói là muốn gặp anh”.

Cao Bá lại nói.

“Thằng nhóc cậu nhận tiền của người ta rồi?”

Lôi Hổ nhìn về phía Cao Bá, hỏi.

“Đây không phải là để tăng doanh thu cho Đông Thành chúng ta sao? 100 ngàn tệ đến tận cửa, không thể lãng phí! Hơn nữa, hình như anh ta có mối làm ăn lớn muốn tìm đại ca, cho nên, em tự quyết rồi”.

Nghe xong, Cao Bá cũng nói bằng vẻ mặt ba que xỏ lá.

“Đợt lát nữa ra ngoài, các cậu không được nói nhảm, nhất là thông tin liên quan đến cô Cố và anh Long. Đợi tôi làm rõ lai lịch của người này trước, nếu không có quan hệ gì với anh Long và cô Cố, vậy thì nói sau”.

Lôi Hổ đảo qua một vòng, sau đó nói với đám người.

“Vâng, đại ca”.

Nghe xong, đám người lần lượt nói.

Lúc này, Cao Bá dẫn đường ở phía trước, Lôi Hổ bước đi theo, dưới sự dẫn dắt của Cao Bá, bọn họ đến phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách của đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou, Cố Hiểu Huy có chút thấp thỏm lo lắng ngồi vào bàn, nhìn môi trường xung quanh, anh ta có cảm giác xa lạ bỡ ngỡ.

Nếu không phải là tìm thấy thông qua các mối quan hệ cá nhân, anh ta sẽ không biết rằng còn có một cung điện ngầm như vậy bên dưới trung tâm thương mại Hongdaokou, nghe nói ở đây còn có đấu trường quyền anh ngầm, hôm nay coi như anh ta đã được mở mang tầm mắt.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, một đoàn người bước vào.

Người dẫn đầu là một người đàn ông cao to lực lưỡng, vóc người cường tráng, oai phong lẫm liệt.

Đối mặt với nhiều người như vậy, Cố Hiểu Huy hiển nhiên có chút bất an, anh ta chưa từng thấy người nào như vậy, trong đám người này ai nấy đều lộ ra vẻ hung ác, vừa nhìn liền biết không phải hạng người tốt đẹp gì.

“Chắc vị này là anh Lôi Hổ đúng không?”

Cố Hiểu Huy đứng dậy đưa tay ra, muốn bắt tay với Lôi Hổ.

“Ngồi xuống”.

Lúc này, một tên đàn em bên cạnh Lôi Hổ lớn tiếng quát tháo, nghe thấy vậy, Cố Hiểu Huy bị dọa cho sợ. Hóa ra, bắt tay thôi cũng không được, anh ta ngượng ngùng ngồi xuống, có chút xấu hổ.

“Anh là ai?”

Lôi Hổ ngậm điếu xì gà ngồi xuống, nói với Cố Hiểu Huy.

“Tôi là Cố Hiểu Huy- cậu cả nhà họ Cố, chắc anh Lôi biết nhà họ Cố thành phố Lâm Giang chứ? Tôi được anh Trùng giới thiệu tới đây, nói là chỉ cần bỏ ra 100 ngàn tệ sẽ được gặp anh Lôi”.

Nghe xong, Cố Hiểu Huy chỉ có thể nói đúng sự thật.

“Là thứ chó má đó”.

Lôi Hổ mắng chửi một câu, sau đó nói.

“Anh Trùng nói rồi, anh Lôi là sự tồn tại có một không hai ở Đông Thành, về cơ bản không ai ở thành phố Lâm Giang dám khiêu khích anh Lôi. Nói là có chuyện gì chỉ cần đến tìm anh, hơn nữa một khi đã nhận tiền, anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện”.

Cố Hiểu Huy không nói hai lời, anh ta tiến lên trước liếm láp nịnh nọt. Anh ta tin rằng, chỉ cần liếm đủ nhanh, con chó khác sẽ không có cơ hội.

“Anh đừng nói nhảm nữa được không?”

Nghe thấy vậy, Lôi Hổ khẽ cau mày, hắn ta có chút cạn lời nói, người này họ hàng nhà chó sao, gặp người là liếm!

“Uh…”

Nghe xong, Cố Hiểu Huy đột nhiên dừng lại.

“Nói đi, có chuyện gì, cho anh một phút”.

Lôi Hổ lại nói.

“Là thế này, tôi muốn nhờ anh Lôi dạy dỗ hai người”.

Cố Hiểu Huy vội vàng nói.

“Ai?”

Lôi Hổ hỏi.

“Một người tên là Long Thiên Tiếu, một người tên là Cố Tuyết Cầm. Ngoài ra, tôi còn muốn nhờ anh Lôi giúp chúng tôi làm một việc”.

Cố Hiểu Huy đáp.

Đám người nghe xong, ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó bọn họ lại đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn ra ý tứ trong mắt người kia.

Mọi người đều đã hiểu rõ, chỉ là không nói ra.

Trùng hợp thật, sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, Cố Hiểu Huy muốn đối phó với Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, tình cờ lại tìm đến Lôi Hổ, vẻ mặt của đám người đều rất tò mò, bọn họ đang đợi xem mọi chuyện sẽ phát triển như nào.

“Cố Tuyết Cầm, Cố trong nhà họ Cố, cùng họ với anh, là người cùng gia tộc với anh sao?”

Lôi Hổ giả vờ không biết hỏi.

“Là em họ tôi, nhỏ hơn tôi mấy tháng tuổi”.

Cố Hiểu Huy đáp.

“Ra tay với cả em họ mình, tại sao anh lại làm vậy?”

Lôi Hổ có chút kinh ngạc nói.

“Trong gia tộc, tranh giành quyền lực không phải là chuyện rất bình thường sao? Một con đàn bà như cô ta điều hành một gia tộc lớn như vậy, quả thực cũng không dễ dàng gì. Cho nên, tôi không muốn sau này cô ta có cơ hội tham gia vào chuyện của gia tộc nữa”.

Nghe xong, khóe miệng Cố Hiểu Huy nhếch lên nụ cười chế giễu, anh ta thản nhiên nói.

“Anh muốn chúng tôi làm gì?”

Lôi Hổ gật gật đầu, sau đó nói. Chỉ là nghe được lời này, sắc mặt đám người có chút kỳ quái, e rằng cái người Cố Hiểu Huy này là kẻ ngốc, thế mà lại tự chui đầu vào rọ, thật thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK