Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Tần Trữ cũng đã về đến biệt thự.

Xe dừng lại, Tiểu Tam thấy ghế sau không có động tĩnh gì, cứ tưởng Tần Trữ say rượu ngủ quên, cậu ta vừa ngẩng đầu lên định nhìn thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tần Trữ trong gương chiếu hậu.

Tiểu Tam cười nói: "Luật sư Tần, đến nơi rồi."

Tiểu Tam thầm nghĩ: Đôi mắt của mình đúng là hay gây chuyện.


Tiểu Tam nói xong, Tần Trữ vẫn không có phản ứng gì.

Đến khi nụ cười trên mặt Tiểu Tam sắp cứng đờ lại, Tần Trữ mới chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Tam."

Tiểu Tam nghiêng người: "Luật sư Tần, anh cứ nói."

Tần Trữ nhìn thẳng vào cậu ta: "Trông tôi có giống say rượu không?"

Tiểu Tam không đoán được suy nghĩ của Tần Trữ lúc này, chỉ có thể thành thật trả lời: "Không giống."

Tần Trữ nghe vậy, nhíu mày: "Không giống sao?"

Tiểu Tam: "Vậy là... giống?"

Tần Trữ: "Tôi đang hỏi cậu, không phải để cậu hỏi lại tôi."

Tiểu Tam cười gượng: "Luật sư Tần, có khả năng là tôi vừa trả lời câu hỏi của anh rồi đấy."

Tần Trữ im lặng.

Một lúc sau, Tần Trữ ngả người ra sau, thản nhiên nói: "Đi mua một thùng bia, uống với tôi một chút."

Lúc này mà Tiểu Tam vẫn không hiểu ý đồ của Tần Trữ thì đúng là đồ ngốc.

Tiểu Tam gật đầu, lấy điện thoại trên bảng điều khiển, tiện thể hỏi Tần Trữ: "Luật sư Tần, có cần mua thêm đồ nhắm không?"

Chỉ uống rượu... có phải hơi... rát cổ họng không...

Đối mặt với câu hỏi chân thành của Tiểu Tam, Tần Trữ không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu ta một cái.

Tiểu Tam cười gượng: "Hiểu rồi, không cần."

Nói xong, Tiểu Tam cầm điện thoại, mở cửa xuống xe.

Thực ra trong biệt thự có bia, nhưng Tiểu Tam không dám vào lấy.

Lỡ như đụng phải Sầm Hảo, bị cô phát hiện ra gì đó, thì chuyện cậu ta bị "đày" đến chỗ Bùi Nghiêu chắc chắn sẽ thành sự thật.

Siêu thị nằm ở một con phố khác, không xa nhưng cũng không gần.

Tiểu Tam đi mua rượu rồi quay lại biệt thự, mất chừng hai mươi phút.

Đợi đến khi cậu ta xách một thùng bia quay lại xe, Tần Trữ đã bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Tiểu Tam không dám nói gì, lấy một lon bia ra, mở nắp, đưa cho Tần Trữ: "Luật sư Tần."

Tần Trữ nhận lấy, một tay chống lên đầu gối, uống ừng ực hai ngụm, bóp lon bia: "Uống mấy lon thì say?"

Tiểu Tam uống một ngụm bia, thành thật nói: "Với tửu lượng của tôi thì ba lon là gục, còn tửu lượng của anh, tôi đoán uống hết cả thùng cũng chưa chắc say."

Nghe Tiểu Tam nói vậy, ánh mắt Tần Trữ tối sầm lại.


Tiểu Tam thấy vậy, ho nhẹ hai tiếng, hiến kế: "Luật sư Tần, tôi thấy anh cũng không cần phải uống thật, anh cứ uống khoảng ba lon, giả vờ say..."

Tần Trữ liếc nhìn cậu ta.

Tiểu Tam cười nịnh nọt, nói tiếp: "Đôi khi, giả say còn dễ làm việc hơn là say thật."

Tần Trữ lạnh lùng nói: "Cậu hiểu lắm à?"

Tiểu Tam cười gượng, gãi đầu: "Cũng không hiểu lắm, trên phim toàn diễn như vậy mà."

Tần Trữ cười lạnh, không nói gì, cúi đầu uống rượu.

Ba lon bia vào bụng, Tần Trữ cầm áo vest xuống xe.

Tiểu Tam thấy vậy, nhanh chóng xuống xe, diễn cho tròn vai, vội vàng tiến lên đỡ anh.

Tần Trữ cúi đầu nhìn cậu ta, gần như dựa cả người vào cậu ta.

Tiểu Tam vất vả đỡ anh, đi đứng khó khăn.

Tiểu Tam thầm nghĩ: Anh diễn hơi quá rồi đấy.

Vài phút sau, Tiểu Tam đỡ Tần Trữ lên lầu, hai người đi khá ồn ào, như sợ người nào đó không nghe thấy.

Quả nhiên, khi hai người lên đến tầng hai, Sầm Hảo đã mở cửa phòng.

Nhìn thấy Tần Trữ say xỉn, Sầm Hảo nhíu mày, tiến lên: "Sao anh lại uống nhiều như vậy?"

Tiểu Tam nói dối không chớp mắt: "Luật sư Tần vốn không muốn uống nhiều như vậy, nhưng Châu tổng và Bùi tổng cứ ép, anh ấy không từ chối được..."

Sầm Hảo: "Chỉ có ba người họ thôi mà? Sao lại uống nhiều vậy."

Nói xong, Sầm Hảo giúp đỡ Tần Trữ vào phòng ngủ.

Đặt Tần Trữ lên giường, Sầm Hảo dặn dò Tiểu Tam trông chừng anh, còn mình thì xuống lầu pha nước mật ong.

Đợi cô đi khỏi, Tần Trữ đang giả vờ say liền mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo.

Tiểu Tam: "Luật sư Tần, nếu không có việc gì nữa thì đợi cô Sầm quay lại, tôi xin phép về trước."

Tần Trữ đưa tay nới lỏng cà vạt: "Ừ."

Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo đã bưng cốc nước mật ong đi vào.

Nhìn thấy Sầm Hảo, Tiểu Tam vội vàng nói: "Phu nhân, tối nay tôi cũng uống khá nhiều, tôi xin phép về trước."

Sầm Hảo gật đầu: "Cậu về nhà cũng uống chút nước mật ong rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Tiểu Tam: "Cảm ơn phu nhân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK