Thì câu này của anh ta là đâm thẳng vào tim cô.
Vài phút sau, Khúc Tích lại chửi bậy một tràng.
Khương Nghênh cười hóng hớt một lúc, sau đó cất điện thoại di động, tập trung làm việc.
Bận rộn cả ngày, sắp đến giờ tan làm, Khương Nghênh nhận được điện thoại của Châu Dị.
Khương Nghênh nhấn nút nghe, dựa người vào ghế: “Sao vậy anh?”
Giọng nói của Châu Dị mang theo ý cười, nghe có vẻ tâm trạng rất tốt: “Em tan làm sớm chút nhé, anh đưa em đi xem kịch hay.”
Khương Nghênh nghi ngờ: “Xem kịch gì?”
Châu Dị khẽ cười: “Đến rồi em sẽ biết, xuống lầu đi, anh đợi em ở bãi đỗ xe.”
Châu Dị giấu diếm khiến Khương Nghênh mơ hồ.
Cúp điện thoại, Khương Nghênh gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô đứng dậy, xuống lầu.
Hôm nay mưa khá to, ngoài việc tạnh một lúc vào buổi trưa, thì mưa vẫn rả rích cả ngày.
Lúc Khương Nghênh đi thang máy xuống bãi đỗ xe, không chỉ có Châu Dị mà Tần Trữ cũng ở đó.
Hai người không biết đang nói chuyện gì, trên mặt đều là nụ cười gian xảo.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Châu Dị mở cửa ghế phụ, vòng tay qua vai cô: “Vợ, anh lái xe, em ngồi ghế phụ nhé.”
Khương Nghênh thuận thế ngồi vào ghế phụ, lúc thắt dây an toàn, cô ngẩng đầu nhìn Châu Dị: “Chúng ta đi đâu?”
Châu Dị chống một tay lên mui xe, cúi người xuống, khẽ cười: “Xem kịch.”
Châu Dị nói xong, đứng thẳng dậy, ra hiệu cho Tần Trữ, hai người lần lượt lên xe.
Xe chạy trên đường, Châu Dị lái xe chậm để đảm bảo an toàn.
Đang đi trên đường, Bùi Nghiêu gọi điện thoại đến.
Châu Dị nhấn nút bluetooth trên xe, nghe máy, giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười: “Đến rồi à?”
Bùi Nghiêu: “Sắp đến nơi rồi”
Châu Dị ừm một tiếng: “Tôi với lão Tần cũng sắp đến.”
Bùi Nghiêu hỏi: “Mưa to như vậy, hoa hồng có sao không?”
Châu Dị cười khẩy: "Ông đừng lo hoa hồng có sao không, quan trọng là hình thức.”
Bùi Nghiêu còn nước còn tát: “Được rồi, vậy hai người nhanh lên.”
Châu Dị trêu chọc: “Biết rồi.”
Hơn một tiếng sau, xe dừng lại trước cổng nhà họ Khúc.
Khương Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy xe của Bùi Nghiêu ở cách đó không xa, cô hiểu ra: “Bùi Nghiêu định…?”
Tần Trữ cười đáp: “Vác thân đến tạ tội.”
Khương Nghênh nhìn những hạt mưa to như hạt đậu trên cửa sổ xe: “Thảm thật đấy.”
Châu Dị cười gian, gọi điện thoại cho Bùi Nghiêu.
Chuông reo vài giây, Bùi Nghiêu nghe máy: “Hai người đến rồi à?”
Châu Dị: “Đến rồi, bắt đầu đi.”
Bùi Nghiêu vẫn có chút lo lắng: “Thật sự được sao?”
Châu Dị nhìn xe của Bùi Nghiêu qua cửa sổ xe: “Không thử sao biết được?”
Nghe thấy Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu nghiến răng: “Được, cậu bảo Nghênh Nghênh gọi điện thoại cho Khúc Tích đi.”
Nói xong, Bùi Nghiêu cúp điện thoại.
Không lâu sau, Bùi Nghiêu mặc một bộ vest chỉnh tề, ôm một bó hoa hồng thật to, bước xuống xe. Hôm nay có gió, những hạt mưa to như hạt đậu bị gió thổi xiên vào mặt anh ta.
Bùi Nghiêu chỉ lo che chắn cho bó hoa hồng, không thèm để ý đến hình tượng của mình.
Châu Dị và Tần Trữ nhìn thấy vậy, cười ha hả trong xe.
Châu Dị: “Hôm nay mưa to thật đấy.”
Tần Trữ cong môi, tiếp lời: “Mưa còn to hơn cả ngày Kỳ quý nhân chạy ra ngoài, mắng chửi Chân Hoàn là tiện nhân, sau đó bị đánh chết.”
Châu Dị nghe vậy, quay đầu lại: “Ồ, luật sư Tần gần đây mê mẩn bộ phim Hậu cung Chân Hoàn truyện à?”
Tần Trữ thản nhiên nói: “Tôi không xem, Sầm Hảo về rồi.”