Khúc Tích ngồi ở ghế phụ, liếc xéo nhìn Bùi Nghiêu vài lần, cô mím môi hết lần này đến lần khác, trong đầu hiện lên hai câu.
Câu đầu tiên, đầu thai là một công việc kỹ thuật.
Câu thứ hai là ông trời rất công bằng với mọi người, khi ông ấy cho bạn thứ gì đó, chắc chắn ông ấy sẽ lấy đi thứ gì đó, ví dụ như ông trời đã cho Bùi Nghiêu tiền và nhan sắc, nhưng lại lấy đi bộ não của anh ấy.
Khúc Tích đang im lặng lĩnh hội cuộc sống thì điện thoại di động trong túi chợt reo lên.
Khúc Tích lấy điện thoại liếc nhìn màn hình, sau khi nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở cuộc gọi của Khương Nghênh, cô nhấn trả lời:
"Tôi nghe nè.”
Khương Nghênh hỏi:
"Về nhà chưa?"
Khúc Tích:
“Đang trên đường, có chuyện gì vậy?”
Khương Nghênh:
“Đi cùng Bùi Nghiêu?”
Khúc Tích nói thật: “Ừ!”
Khương Nghênh im lặng ước chừng vài giây, nhẹ giọng nói:
"Về nhà gọi lại cho tôi."
Khúc Tích bối rối đáp:
"Ồ, được thôi."
Cúp máy rồi Khúc Tích quay đầu tiếp tục nhìn Bùi Nghiêu.
Thực ra trước đó, Bùi Nghiêu đã chú ý tới ánh mắt của Khúc Tích mấy lần, nhưng anh cũng không nói gì, lúc này nhìn thấy cô lại nhìn sang bèn cau mày nói:
"Cô đã nhìn đủ chưa?"
Khúc Tích ho nhẹ một tiếng:
"Đủ rồi, đủ rồi."
Bùi Nghiêu:
“Chuyện hôm nay thì cô đừng suy nghĩ nhiều, mẹ tôi lo cô uống nhiều như vậy ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện nên bảo tôi đưa cô về.”
Bùi Nghiêu nói xong, dừng lại một chút, bổ sung thêm:
"Không phải là gặp phụ huynh đâu, cô đừng tưởng tượng lung tung."
Tiếp xúc với nhau được một thời gian rồi nên Khúc Tích cơ bản đã nắm vững cách để hòa hợp với Bùi Nghiêu.
Đừng tranh cãi với anh, nếu anh cố gắng tranh luận với mình thì mặc nhiên là anh đúng.
Khúc Tích cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc vòng tay lớn bằng vàng trên cổ tay, cười tươi:
"Dạ, tôi biết rồi sếp Bùi."
Bùi Nghiêu không ngờ Khúc Tích chợt lại ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt khó chịu nói: "Ừ."
Bùi Nghiêu vừa nói xong, bầu không khí trong xe chìm vào im lặng.
Hơn một giờ sau, xe đã đến căn hộ nơi Khúc Tích ở.
Bùi Nghiêu dừng xe, Khúc Tích cười nói:
"Sếp Bùi, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Bùi Nghiêu đặt một tay lên vô lăng, mở cốp xe ra:
“Cô có xách được hết mấy cái này không?”
Khúc Tích quay đầu lại liếc nhìn, mặc dù không nhìn thấy đồ nhưng cô có thể nhìn thấy nắp cốp xe đã mở, nụ cười trên gương mặt càng sâu hơn:
"Không sao đâu, tôi sẽ gọi bảo vệ tới giúp."
Nói xong, Khúc Tích mở cửa bước xuống xe.
Khúc Tích vốn định đi thẳng vào phòng bảo vệ, nhưng mới đi được hai bước, cô đột nhiên lùi lại, hỏi Bùi Nghiêu qua cửa sổ xe:
"Sếp Bùi, lần đầu tiên gặp mặt chú dì mà tôi lại nhận nhiều quà như vậy liệu có ổn không?”
Bùi Nghiêu mặc áo len đen, dựa vào ghế, sốt ruột nói:
"Ở nhà chúng tôi không thiếu chút đỉnh này đâu, mau tìm người xách ra ngoài đi, tôi đang vội."
Khúc Tích: "Được!"
Tôi đang chờ anh nói câu ấy.
Khúc Tích vui mừng đến mức gọi hai nhân viên bảo vệ đến giúp đỡ và đưa cho mỗi người hai trăm đồng.
Bà Bùi chuẩn bị nhiều quà đến nỗi hai nhân viên bảo vệ phải đi đi lại lại ba lần mới chuyển hết.
Sau khi đồ đạc đã được lấy đi, Khúc Tích cúi người qua cửa sổ xe hỏi Bùi Nghiêu:
"Sếp Bùi, anh có muốn lên nhà ngồi chút không?"
Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích qua cửa sổ xe, vài giây sau, anh hạ cửa sổ xuống, nghiêm túc nói:
"Khúc Tích, có ai bảo với cô là con gái nên dè dặt chút xíu không?"
Khúc Tích: Vui quá thì sẽ thấy buồn thôi, hỏi thừa quá.
Bùi Nghiêu nhìn thấy nụ cười gượng trên gương mặt Khúc Tích, tay đặt trên vô lăng hơi siết chặt, giọng điệu dịu dàng hơn:
“Chúng ta dây dưa lâu như vậy rồi, nói thật, tôi thực sự không thích cô. Huống chi là tôi từng có tình cảm với em họ cô, tôi từ chối cô là muốn tốt cho cô.”
Khúc Tích: Anh đúng là người tốt!
Bùi Nghiêu nói xong, thấy Khúc Tích vẫn im lặng, thò đầu ra ngoài, nghiêm túc nói:
"Nghe lời tôi đi, đừng thích tôi nữa, cô hãy thích người khác đi!"
Khúc Tích: Có một số người mà EQ rất giống như hơi thở của một người trước khi chết. Như có như không.