Một lúc sau, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Số tiền đó là do nhà em cho.”
Khương Nghênh: “Cô chắc chắn?”
Tiểu Bạch nghiến răng: “Chắc chắn.”
Khương Nghênh nhìn cô ta, gật đầu: “Được.”
Nói xong, Khương Nghênh lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi cho Kiều Nam.
Điện thoại được kết nối, Khương Nghênh lạnh lùng nói: “Kiều Nam, mang tài liệu điều tra của Tiểu Bạch đến đây.”
Kiều Nam đáp qua điện thoại: “Vâng, giám đốc Khương.”
Châu thị Media có một quy định bất thành văn, bất cứ ai vào làm việc, tiếp xúc với nghệ sĩ, đều sẽ có người chuyên môn đi điều tra lai lịch.
Điều tra không quá chi tiết, nhưng đủ để hiểu rõ tình hình cơ bản của người đó.
Khương Nghênh nói xong, cúp điện thoại, nhìn Tiểu Bạch với vẻ mặt vô cảm.
Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu, liếc nhìn cánh cửa đang đóng, đột nhiên cô ta muốn bỏ chạy.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Kiều Nam cầm một tập hồ sơ bước vào.
Kiều Nam: “Giám đốc Khương.”
Khương Nghênh: “Đọc tài liệu điều tra cho cô ta nghe.”
Kiều Nam gật đầu, lấy lý lịch của Tiểu Bạch từ trong tập hồ sơ ra, hắng giọng: “Bạch Vũ Đình, 24 tuổi, sinh ra tại một huyện nhỏ ở Bạch Thành, bố mẹ đều là công nhân bình thường, trong nhà còn có hai em trai, năm đó thi đại học vốn dĩ đã đậu trường top, nhưng vì muốn được miễn học phí, nên đã chọn học một trường hạng hai…”
Kiều Nam đọc từng chữ rõ ràng.
Tiểu Bạch đứng đối diện Kiều Nam, sắc mặt thay đổi.
Nghe Kiều Nam đọc gần xong, Khương Nghênh giơ tay lên, ra hiệu cho cô ấy dừng lại.
Kiều Nam hiểu ý, im lặng, cất tài liệu vào tập hồ sơ.
Lúc này, Tiểu Bạch đã đứng không vững, nước mắt không còn rơi nữa, trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi.
Khương Nghênh: “Còn muốn Kiều Nam tiếp tục đọc nữa không?”
Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu: “Chị, các chị muốn làm gì?”
Khương Nghênh lạnh lùng nói: “Đến tiền học phí cô còn phải tính toán chi li, vậy mà lại nói với tôi là năm trăm nghìn tệ trong tài khoản là do gia đình cho, cô nghĩ tôi có tin không?”
Tiểu Bạch siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, im lặng không nói.
Thấy đối phương không nói gì, Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ, đồng thời nói: “Nếu cô đủ thông minh, thì hãy thành thật khai báo, để chúng ta tiết kiệm thời gian.”
Thấy không còn đường lui, Tiểu Bạch đỏ hoe mắt, ngồi xổm xuống, ôm mặt khóc nức nở.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng ghét.
Nhìn Tiểu Bạch khóc lóc thảm thiết, lão Tống cau mày, đưa cốc nước cho Khương Nghênh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Là đàn ông, ông ta không chịu được cảnh này.
Phiền phức.
Lão Tống vừa rời đi không lâu, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe, mascara và kẻ mắt lem nhem hòa vào nước mắt, trông vừa buồn cười, vừa đáng sợ.
Khương Nghênh liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Tiểu Bạch: “Số tiền đó không phải do nhà em cho, mà là do trợ lý tổng giám đốc của Hải Tinh Media đưa cho em.”
Vừa nói, Tiểu Bạch vừa quan sát sắc mặt Khương Nghênh.
Thấy Khương Nghênh không có phản ứng gì, cô ta dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, đứng dậy, nói tiếp: “Lúc đó em vừa tốt nghiệp đại học, đang tìm việc, bị từ chối khắp nơi, đến tiền thuê nhà cũng không có, trợ lý tổng giám đốc của Hải Tinh đã tìm đến em, anh ta đưa cho em năm trăm nghìn, bảo em tìm cách xin vào Châu thị Media làm trợ lý cho nghệ sĩ…”
Khương Nghênh: “Tại sao lại chọn Nhậm Huyên?”
Tiểu Bạch mím môi, liếc nhìn Nhậm Huyên với vẻ mặt sợ sệt, có lẽ cô ta cũng cảm thấy xấu hổ, bèn cúi đầu nói: “Vì trợ lý Trần thích chị Nhậm Huyên.”