Châu Dị cúi đầu nhìn tách trà, cười khẩy: “Chú Cát, chú giỏi che giấu thật đấy.”
Cát Kim Hoa vẫn cố giữ vẻ bình thản, nhưng những ngón tay đặt trên đầu gối lại vô thức co quắp: "Châu tổng, ý cậu là gì vậy?"
Châu Dị: "Tôi vẫn luôn nghĩ chú Cát là anh em chí cốt, là cánh tay đắc lực của bố tôi, ai ngờ..."
Châu Dị khẽ cười, cố ý dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cát Kim Hoa.
Ánh mắt sắc bén của Châu Dị khiến Cát Kim Hoa lạnh sống lưng. Ông ta vội đưa tay cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, cười gượng gạo: "Châu tổng, có phải cậu đang hiểu lầm gì đó không?"
Nụ cười trên môi Châu Dị vụt tắt, anh lạnh lùng nói: "Tôi rất mong là mình đã hiểu lầm."
Cát Kim Hoa: “…”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng khách như đông cứng lại, nặng nề đến ngạt thở.
Dưới cái nhìn sắc lạnh của Châu Dị, Cát Kim Hoa cầm tách trà, bàn tay run rẩy không thể kiểm soát.
Thấy vậy, Châu Dị đột nhiên cười: “Chú Cát, vất vả lắm mới có thể ngẩng cao đầu làm người, tại sao chú lại chọn làm con chó bị người ta dắt mũi?”
Cát Kim Hoa căng như dây đàn, lặng thinh không nói.
Châu Dị khẽ cười, không nói thêm lời nào, đứng dậy bước đi thẳng.
Châu Dị vừa khuất bóng, Cát Kim Hoa như mất hết sức lực, trượt dài xuống ghế sofa, chén trà trên tay nghiêng đổ, nước thấm ướt cả người.
Nghe thấy tiếng động, bà Cát từ trên lầu đi xuống, vội vàng đưa tay đỡ ông ta dậy: “Ông làm sao vậy?”
Cát Kim Hoa tựa người vào ghế sofa, mặt mày tái mét: "Mau, gọi điện thoại cho Cát Châu."
Bà Cát nghe vậy thì ngẩn ra: "Sao tự dưng lại gọi điện cho Châu Châu?"
Cát Kim Hoa tức giận quát: “Bảo bà gọi thì bà cứ gọi, hỏi nhiều như vậy làm gì!!”
Lúc này, Châu Dị đã ra khỏi biệt thự nhà họ Cát, yên vị trên ghế phụ xe Tần Trữ, châm một điếu thuốc.
Tần Trữ ném một tập tài liệu vào lòng anh.
Châu Dị nhướng mày: “Cái gì vậy?”
Tần Trữ: “Hồ sơ điều tra về Cát Kim Hoa.”
Châu Dị trêu chọc: “Nhanh vậy?”
Tần Trữ hạ thấp cửa kính xe một chút cho làn khói thuốc bay ra: "Không nhanh không được, sợ không theo kịp tốc độ của ông."
Châu Dị cười khẩy, vừa mở tập tài liệu ra vừa nói: "Đàn ông đúng là khó làm, thảo nào người ta nói lúc cần nhanh thì không nhanh được, lúc cần chậm lại cứ vội vàng."
Tần Trữ nghiêng đầu nhìn Châu Dị, thản nhiên đáp: “Tôi là người đàng hoàng, đừng làm tôi hư hỏng."
Châu Dị ngẩng đầu lên: “Tôi đang nói chuyện công việc, cậu nghĩ gì vậy?”
Tần Trữ: “…”
Châu Dị lắc đầu: "Haiz, con người ta, tư tưởng đã đen tối thì suy nghĩ cũng đen tối theo."
Tần Trữ cười khẩy: "Ông chắc là đang nói tôi, chứ không phải chính mình đấy chứ?"
Châu Dị: “Chắc chắn.”
Tần Trữ bật cười, không tiếp tục chủ đề nhạy cảm nữa: "Mấy năm nay, Cát Kim Hoa nợ nần chồng chất, đúng là "trong rỗng ngoài rình rang" mà."
Nghe Tần Trữ nói vậy, Châu Dị cúi xuống xem kỹ tập tài liệu, lật vài trang rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Cát Kim Hoa tự bỏ vốn mở công ty riêng à?"
Tần Trữ cười khẩy: “Phải, thua lỗ thảm hại.”
Châu Dị nhướng mày: “Trùng hợp?”
Tần Trữ: “Ông nghĩ sao?”
Châu Dị không xem tài liệu nữa, cười khẩy: "Không thể là trùng hợp được, Cát Kim Hoa làm việc ở trụ sở chính Châu thị nhiều năm, với năng lực và quan hệ của ông ta, đừng nói mở công ty nhỏ, mà mở cả công ty lớn cũng dễ như trở bàn tay."
Tần Trữ cười đầy ẩn ý: “Tiếc là ông ta số đen, lại bị ông ba Châu để mắt tới."
Châu Dị hiểu ngay, cười khẩy.
Châu tam gia quả là cao tay, từng bước tính toán tỉ mỉ. Cát Kim Hoa khởi nghiệp, ông ta đã giăng sẵn bẫy chờ đợi. Đến khi Cát Kim Hoa sa cơ, nợ nần chồng chất, ông ta lại đúng lúc xuất hiện như một ân nhân, cho vay tiền để lấy lòng tin.
Con người ta, lúc sa cơ thất thế, càng dễ lầm đường lạc lối.
Rõ ràng là đang nắm lấy lưỡi dao có thể giết chết mình, nhưng lại tưởng rằng mình đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Tần Trữ nói xong, nhìn Châu Dị: “Đi đâu?”
Châu Dị dựa người vào ghế: “Về công ty.”
Tần Trữ cúi đầu nhìn đồng hồ: “Giờ này rồi còn về công ty?”
Châu Dị khép tập tài liệu, duỗi chân mệt mỏi: "Bây giờ anh em tôi thật sự khó khăn, trong ngoài đều rối ren. Bên ngoài thì có Châu tam gia, bên trong lại có gã bạn thân thiết của vợ."