Mục lục
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần tiếp theo Nhiếp Chiêu bị đưa đến trước mặt Châu tam gia là vào năm anh hai mươi tám tuổi.

Châu tam gia chuẩn bị quay về Bạch Thành, muốn anh làm quân tiên phong.


Châu tam gia ngồi ăn sáng ở bàn ăn, uy nghiêm mà không cần tỏ ra giận dữ, liếc nhìn Nhiếp Chiêu, khàn giọng nói: "Về rồi à?"

Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Vâng."

Châu tam gia: "Đã sống sót trở về thì hãy làm việc cho tốt, đừng làm những chuyện khiến ta thất vọng."

Nhiếp Chiêu: "Ông cứ yên tâm."

Những gì tôi làm nhất định sẽ khiến ông thất vọng.

Không ai biết rằng, khoảng thời gian thoải mái nhất của Nhiếp Chiêu là sau khi tiếp xúc với Châu Dị và nhóm bạn.

Tuy ngày nào cũng đấu đá nhau, nhưng lại khiến anh cảm thấy cuộc sống có hy vọng.

Anh luôn cảm thấy Châu Dị và Khương Nghênh chính là phiên bản khác của mình.

Họ nỗ lực vươn lên trong bóng tối, cuối cùng tỏa sáng, thậm chí còn tìm thấy ánh sáng của riêng mình.

Anh rất ngưỡng mộ, anh cũng muốn như vậy.

Nhưng anh biết, anh không có số phận đó.

Ai mà lại thích một người vừa cố chấp lại vừa lớn lên trong vũng lầy chứ?

Sau khi Châu tam gia qua đời, Nhiếp Chiêu đã từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Bạch Thành.

Nhưng đúng vào đêm trước khi anh chuẩn bị rời đi, Châu Dị đã tìm đến anh.

Châu Dị nói mời anh đi ăn, nhưng thực chất chỉ mang theo một gói đậu phộng và một chai rượu trắng.

Hai người ngồi uống rượu trong sân nhà cũ của Châu gia.

Châu Dị hỏi anh: "Ông muốn rời khỏi Bạch Thành sao?"

Nhiếp Chiêu dựa lưng vào ghế, nghịch ly rượu: "Ừ."

Châu Dị lại hỏi: "Đi đâu?"

Nhiếp Chiêu: "Tôi chưa nghĩ ra, đến đâu thì đến."

Châu Dị cười khẩy: "Ông tưởng mình là bồ công anh à? Bay đến đâu thì nơi đó là nhà?"

Nhiếp Chiêu cười đùa: "Tôi không giống ông, lẻ loi một mình, không phải thích đến đâu thì đến sao?"

Châu Dị: "Thế còn thím ba thì sao?"
Ánh mắt Nhiếp Chiêu trở nên ảm đạm: "Bà ấy có cuộc sống của bà ấy."

Nhiếp Chiêu nói xong thì Châu Dị im lặng rất lâu.

Sau đó, Châu Dị lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu, rít hai hơi, rồi nói với Nhiếp Chiêu qua làn khói: "Ông cũng lớn tuổi rồi, còn chạy lung tung làm gì, cứ ở lại Bạch Thành cho yên ổn đi."

Nhiếp Chiêu trêu chọc: "Sao? Sợ tôi chết ở nơi đất khách quê người à?"

Châu Dị ngậm điếu thuốc, cười nói: "Ừ, đến lúc đó cúng bái ông cũng phiền phức."

Nhiếp Chiêu tưởng Châu Dị đang đùa, liền cười nói: "Hiếm khi thấy ông có lòng như vậy."

Ai ngờ, Châu Dị gạt tàn thuốc, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút: "Ở lại Bạch Thành đi, sau này có chuyện gì, chúng ta còn có thể nương tựa lẫn nhau."

Nghe Châu Dị nói vậy, nụ cười trên mặt Nhiếp Chiêu tắt ngúm.

Châu Dị nhìn anh, cười xấu xa: "Có anh hai ông ở đây, sẽ không để ông chịu thiệt ở Bạch Thành đâu."

Nhiếp Chiêu: "Mẹ kiếp!"

Cảm động tan biến.

Cuối cùng, Nhiếp Chiêu vẫn chọn ở lại Bạch Thành.

Lý do ngay cả anh cũng không rõ.

Có lẽ vì lời nói của Châu Dị, có lẽ vì anh thực sự có chút tình cảm với nơi này.

Kết giao với Kỷ Trác hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Tuy anh đã định cư ở Bạch Thành, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết giao với những gia đình giàu có ở Bạch Thành.

Anh tự biết sức mình.

Anh hiểu rõ hơn ai hết cái cách mà những gia đình này khinh miệt, bài xích anh đến mức nào.

Ban đầu, anh chỉ tiếp xúc đôi chút với Kỷ Trác vì Châu Dị mời cơm.

Sau này, những người trong nhóm ấy, người thì lần lượt kết hôn, người thì rục rịch lên chức bố, chỉ còn lại hai người bọn họ vẫn là "chó độc thân".

Kỷ Trác cứ như “kẹo cao su” dính chặt lấy anh.

Thứ hai, tư, sáu rủ anh đi uống rượu, thứ ba, năm, bảy kể cho anh nghe chuyện tình đơn phương của mình.

Cứ thế, tình anh em giữa hai người dần dần được xây dựng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK