Hơn mười cảnh sát bao vây Châu Hoài An và Lục Mạn, viên cảnh sát dẫn đầu hét lên: “Giơ tay lên đầu, ngồi xuống!”
Châu Hoài An cười khẩy, chống một tay vào xẻng đứng dậy.
“Châu Hoài An, ngồi xuống!” Viên cảnh sát nghiêm giọng.
Châu Hoài An vẫn tỏ vẻ dửng dưng, khóe miệng giật giật, liếc nhìn Lục Mạn, nụ cười tắt ngấm, lạnh lùng nói: “Ả ta sắp chết rồi.”
Viên cảnh sát dẫn đầu nhíu mày, định nói gì đó thì bất ngờ Châu Hoài An giơ xẻng lên, bổ thẳng xuống đầu Lục Mạn.
Lúc này Lục Mạn đã hoàn toàn mất đi ý thức, bị đánh như vậy cũng không kêu lên một tiếng.
Thấy vậy, hơn mười cảnh sát xông lên, ghì chặt Châu Hoài An xuống đất.
Một viên cảnh sát đến gần Lục Mạn, ngồi xổm xuống, đưa tay kiểm tra hơi thở của bà ta, sau đó lắc đầu với viên cảnh sát dẫn đầu.
Châu Hoài An như phát điên cười lớn, miệng lẩm bẩm:
“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng.”
“Ả tiện nhân này đáng chết, đáng lẽ ra phải chết từ lâu rồi.”
“Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi, hahaha.”
Nghe Châu Hoài An lảm nhảm liên hồi, lông mày viên cảnh sát dẫn đầu nhíu lại: “Đem đi.”
Vài phút sau, Châu Hoài An bị đưa lên xe cảnh sát, hai cảnh sát khác đào Lục Mạn từ trong hố lên, kiểm tra sau đó xác nhận bà ta đã chết.
Cùng lúc đó, Châu Dị nhận được điện thoại của trợ lý Trần.
Châu Dị trầm giọng hỏi: “Xong việc rồi à?”
“Vâng, người của chúng ta đã rút đi rồi, Lục Mạn đã chết, Châu Hoài An bị cảnh sát bắt rồi.”
Châu Dị cười lạnh: “Gọi điện báo cho lão Tần một tiếng.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Châu Dị nhếch môi cười: “Lão Bùi, quay đầu xe về nội thành, tôi mời ông ăn cơm.”
Bùi Nghiêu hiểu ý: “Xong rồi à?”
“Ừm.”
Trên đường về, xe đi ngang qua một công viên nhỏ, Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn, sau đó nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu, trêu chọc: “Châu Dị, nhìn xem kìa.”
Châu Dị uể oải liếc nhìn Bùi Nghiêu: “Cái gì?”
“Ông cụ ngồi xe lăn ở công viên đối diện kia, trông giống ông y đúc.”
Nghe vậy, Châu Dị nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy một ông cụ miệng méo mắt lệch ngồi trên xe lăn, anh khẽ nheo mắt.
Biết rõ hiện tại Châu Dị không tiện ra tay, Bùi Nghiêu càng được đà trêu chọc: “Đối xử tốt với tôi vào, nhỡ đâu ngày nào đó ông cũng rơi vào tình cảnh này, anh Bùi đây sẽ đẩy ông đi tắm nắng.”
Châu Dị vẫn nheo mắt, im lặng không nói, một lúc sau mới khẽ nghiến răng: “Vợ à, gọi điện hỏi Khúc Tích xem trưa nay cô ấy có rảnh không, anh mời cô ấy ăn cơm.”
Nếu là trước đây, Khương Nghênh chắc chắn sẽ không để ý, nhưng Khương Nghênh bây giờ lại rất nể mặt Châu Dị.
Nhìn thấy bộ dạng ấm ức của Bùi Nghiêu, Khương Nghênh cố nén cười: “Được.”
Nói xong, Khương Nghênh lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Khúc Tích: “Trưa nay ăn cơm cùng nhau không?”
Khúc Tích trả lời rất nhanh: “Đến khách sạn Vạn Hào nhé?”
Khương Nghênh: “Được.”
Khúc Tích: “Nghe nói ông chủ khách sạn Vạn Hào đẹp trai lắm, lại còn là bạn của Châu Dị nhà bà nữa, hay là kêu anh ấy giới thiệu cho tôi đi!”
Khương Nghênh: “???”
Khúc Tích: “Gần đây tôi ngộ ra một chân lý, tôi muốn làm “ngư dân” - ngoan hiền trong cuộc sống, phóng khoáng trong suy nghĩ.”
Khương Nghênh: “Bà hết hy vọng vào cuộc sống rồi à?”
Khúc Tích: “Sao bà lại nói thế?”
Khương Nghênh: “Người ta bơi nghệ thuật, còn bà “bơi” thẳng vào chỗ chết.”
Khúc Tích: “…”
Khương Nghênh đang cúi đầu nhắn tin với Khúc Tích thì Bùi Nghiêu ho khan hai tiếng: “Nghênh Nghênh, tôi thấy từ khi kết hôn với Châu Dị, em cũng hư hỏng đi rồi đấy.”
Khương Nghênh ngẩng đầu lên.
Bùi Nghiêu chạm mắt với Khương Nghênh qua gương chiếu hậu, tiếp tục nói: “Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, sau này em nên giữ khoảng cách với Châu Dị, tiếp xúc với tôi nhiều hơn…”
Chưa kịp dứt lời, Khương Nghênh đã cong môi: “Khúc Tích nói cô ấy vừa ý Kỷ Trác rồi.”
Bùi Nghiêu lập tức nghẹn họng.
Bầu không khí trong xe ngưng đọng vài giây, Bùi Nghiêu cứng đờ mặt, hỏi: “Cô ấy nói với em thật à?”
“Ừm.” Khương Nghênh đáp.
Bùi Nghiêu: “…”
Một lúc lâu sau, Bùi Nghiêu mới bất mãn lên tiếng: “Nghênh Nghênh, em thấy tôi với lão Kỷ, ai đẹp trai hơn?”
Khương Nghênh thành thật trả lời: “Hai người không cùng một kiểu.”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Không cần phải suy nghĩ sâu xa vậy, đơn giản thôi, chỉ nhìn vào khuôn mặt, em thấy tôi và lão Kỷ, ai hơn ai?”
Khương Nghênh quay sang nhìn Châu Dị, nghiêm túc nói: “Đều bình thường.”
Nhận thấy ánh mắt thẳng thắn của Khương Nghênh, Châu Dị cong môi: “Vợ à, vậy còn anh? Anh có đẹp trai không?”
Khương Nghênh cong môi: “Có.”
Nụ cười trên môi Châu Dị càng thêm rạng rỡ, anh đưa tay ôm eo Khương Nghênh kéo cô vào lòng.
Bùi Nghiêu vốn đã bị đả kích mười nghìn lần, nhìn thấy hai người họ còn bày tỏ tình cảm với nhau như vậy, liền đen mặt nói: “Hình như tôi hơi thừa thãi rồi, hay là tôi xuống xe nhé?”