Một lúc sau, anh ta nói với giọng chắc chắn: "Nghĩ kỹ rồi."
Châu Dị cười khẽ: "Chắc chắn?"
Bùi Nghiêu: "Có gì mà không chắc chắn? Tôi đâu phải là thằng nhóc mới lớn, tôi còn không biết mình đang làm gì sao?"
Châu Dị mỉm cười đáp: "Được."
Bùi Nghiêu không hiểu ý của Châu Dị, ngơ ngác hỏi: "Được gì?"
Châu Dị cười nói: "Dù ông có thua cược, tôi cũng sẽ giúp ông."
Bùi Nghiêu ngạc nhiên nhướng mày: "Nhân từ thế?"
Châu Dị vừa cười vừa nói: "Dù sao cũng là anh em, tôi không thể trơ mắt nhìn ông ế vợ được."
Bùi Nghiêu nghe vậy, khóe miệng giật giật: "Ông đột nhiên tốt bụng như vậy, tôi sao tin được?"
Châu Dị cười khẩy, chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhắm mắt: "Tin hay không tùy ông."
Thấy vậy, Bùi Nghiêu sợ Châu Dị đổi ý, vội nói: "Đừng mà, Châu Dị, tôi tin, tôi rất tin, nói thật với ông, từ trước đến nay, người tôi tin tưởng nhất chính là ông, tôi..."
Bùi Nghiêu lải nhải, chưa nói hết câu, Khúc Tịch ngồi bên cạnh đã kéo tấm che mắt xuống, khó chịu nói: "Anh có thể im lặng một chút được không?"
Bùi Nghiêu nghẹn họng: "..."
Khúc Tịch: "Anh không mệt, nhưng người khác muốn nghỉ ngơi."
Cô đã thức trắng đêm để làm thêm giờ, mới có thể sắp xếp được thời gian rảnh mấy ngày nay.
Nghe Khúc Tịch nói vậy, Bùi Nghiêu im lặng một lúc, nghĩ đến kế hoạch cầu hôn của mình nên không dám phản bác, suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra được lời nào hay ho để nịnh nọt, cuối cùng đành nhắm mắt giả chết.
Nhìn thấy màn tương tác của Bùi Nghiêu và Khúc Tịch, Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau, không nhịn được cười.
Châu Dị trầm giọng nói: "Lão Bùi bị Khúc Tịch trị cho ngoan ngoãn hẳn."
Khương Nghênh mỉm cười: "Đây chính là "nhất vật giáng nhất vật"."
Địa điểm hưởng tuần trăng mật được định là Positano.
Một thị trấn ven biển Amalfi, thuộc vùng Campania, Ý.
Nơi đây lưng tựa núi, mặt hướng biển, được mệnh danh là khu vườn bí mật của giới thượng lưu.
Châu Dị đã từng đến đây một lần cách đây vài năm, điều anh nhớ nhất là hoàng hôn ở đây.
Biển xanh, trời xanh, khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Trông vừa lãng mạn vừa nồng nàn.
Lúc đó, Châu Dị lầm tưởng Khương Nghênh thích Châu Diên, mối tình đơn phương nhiều năm của anh đã kết thúc.
Để điều chỉnh tâm trạng, Châu Dị đến bãi biển Positano mua một căn biệt thự, xách theo một thùng bia, vài bao thuốc lá, ngồi từ sáng đến tối, rồi lại từ tối đến sáng, cứ thế mấy ngày đêm liền.
Lúc say rượu nhất, Châu Dị đã vô số lần muốn gọi điện thoại cho Khương Nghênh để tỏ tình.
Nhưng mỗi lần đến thời khắc quyết định, lý trí lại chiếm ưu thế.
Anh không nỡ.
Không nỡ để cô khó xử, không nỡ để cô phải buồn phiền.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Châu Dị siết chặt tay Khương Nghênh, nâng tay cô lên hôn.
Khương Nghênh nghiêng đầu: "Sao vậy anh?"
Châu Dị cười nhẹ: "Không có gì, còn hai mươi tiếng nữa, em ngủ một lát đi."
Khương Nghênh mỉm cười, hơi nghiêng người, tựa đầu vào vai Châu Dị: "Anh không ngủ một lát sao?"
Châu Dị cúi đầu cắn nhẹ ngón tay Khương Nghênh: "Lát nữa anh ngủ."
Lúc này, Tần Trữ lái xe đưa Sầm Hảo đến điểm hẹn xem mắt.
Trong phòng, chàng trai xem mắt rất hài lòng với Sầm Hảo, vừa rót trà vừa ân cần hỏi han sở thích của cô: "Hảo Hảo bình thường thích làm gì?"
Sầm Hảo mỉm cười dịu dàng: "Ngoài khiêu vũ ra..."
Tần Trữ thản nhiên nói xen vào: "Là đánh mạt chược và bài."