Người thông minh giao tiếp với nhau có lợi thế là nói ít, làm nhiều, hiệu quả cao.
Châu Dị vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chén trà: "Vậy nên, cậu cẩn thận một chút."
Châu Dị: "Tôi sẽ cử người theo dõi bên Vạn Tiêu."
Nhiếp Chiêu trêu chọc: "Trước đây tôi nghe ông già nhà tôi nói cậu nuôi một đám người, nhưng chưa bao giờ lộ diện, thật hay giả vậy?"
Châu Dị nhếch mép: "Cậu muốn gặp à?"
Nhiếp Chiêu tò mò nhướng mày: "Thật sự có sao?"
Châu Dị không trả lời thẳng, cúi đầu thổi nhẹ mấy lá trà nổi trên mặt nước: "Cậu bảo vệ Vạn Hằng cho tốt, coi như là quà cậu tặng cho lũ trẻ."
Nghe Châu Dị nói vậy, Nhiếp Chiêu biết anh đang tránh né câu hỏi của mình, liền cười nói: "Được thôi, coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho các cháu của tôi vậy."
Các cháu.
Hai chữ này thật sự khiến Châu Dị nghẹn họng.
Châu Dị ngẩng đầu lên, Nhiếp Chiêu nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Châu Dị nghĩ thầm: Mẹ kiếp, đúng là vậy thật!!
Có vài mối quan hệ rõ ràng là sự thật, nhưng nghe vào lại cứ như đang bị mắng.
Dù Châu Dị có thể không gọi Nhiếp Chiêu là chú nhỏ, nhưng huyết thống đã định sẵn, anh không thể chối bỏ quan hệ hậu duệ với Nhiếp Chiêu.
Vì vậy, Châu Dị không phản bác, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thấy anh không nói gì, Nhiếp Chiêu khẽ cười: "Ai mà ngờ được, chúng ta lại có ngày ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau như thế này."
Châu Dị uống trà, không nói gì, một lúc sau, anh ngẩng đầu lên: "Tốt nhất là cậu nên từ bỏ Nghênh Nghênh đi."
Nhiếp Chiêu nhìn anh với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Nếu tôi không từ bỏ thì sao?"
Châu Dị cười lạnh: "Trừ khi cậu muốn chết."
Nhiếp Chiêu trêu chọc: "Hung dữ vậy sao?"
Mối quan hệ của hai người, vừa là địch vừa là bạn.
Giây trước còn sát cánh chiến đấu, giây sau đã trở mặt thành thù.
Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Một lúc sau, Nhiếp Chiêu đột nhiên cười: "Cậu đúng là số hưởng, gặp cô ấy trước tôi."
Sắc mặt Châu Dị u ám: "Dù cậu gặp cô ấy trước tôi thì cậu cũng không có cửa đâu."
Nhiếp Chiêu mỉa mai: "Cậu nghĩ những chiêu trò đó cậu biết còn tôi thì không biết sao? Nếu…"
Nhiếp Chiêu đang nói thì bị Châu Dị lạnh lùng cắt ngang: "Đáng tiếc là không có nếu."
Nhiếp Chiêu ngừng nói, bỗng cảm thấy khó thở.
Đúng vậy, không có nếu.
Đáng tiếc, không có nếu.
Nhiếp Chiêu nuốt nước bọt, cười khẩy: "Coi như cậu may mắn."
Lúc Nhiếp Chiêu rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh đang ngồi trên ghế mây trong sân, ngắm những chú cá mới được thả trong hồ.
Cát Châu ngồi xổm trước mặt cô, cầm thức ăn cho cá rắc xuống hồ.
Khương Nghênh nhìn cậu ta, mỉm cười: "Cậu cho ăn từ từ thôi được không? Sao lại rắc một lần nhiều thế?"
Cát Châu ngẩng đầu lên: "Nhiều lắm sao? Em thấy cũng không nhiều lắm mà."
Nói xong, Cát Châu lại rắc thêm một nắm thức ăn xuống hồ, nói: "Mấy con cá này cũng không ngốc, nó no rồi thì nó sẽ biết dừng lại chứ?"
Khương Nghênh cười nói: "Cá không phải người, ngay cả kiến thức cơ bản này mà cậu cũng không biết sao? Cá không có cảm giác no, nó sẽ ăn mãi, dù no rồi vẫn cứ ăn."
Điều Khương Nghênh nói đã chạm đến vùng kiến thức mù mịt của Cát Châu.
Cát Châu ngạc nhiên: "Cá lại ngốc như vậy sao?"
Khương Nghênh mỉm cười, không đáp lại lời cậu ta.
Phải nói rằng, trạng thái hiện tại của Khương Nghênh thật sự rất tốt.
Không còn gai góc, cũng không còn thù địch với những người tiếp cận cô như trước nữa.
Nhiếp Chiêu nhìn cô vài giây, rồi xoay người bước ra ngoài, không quay đầu lại.
Chuyện tình cảm, chậm một bước là muộn cả đời.
Cậu không thể nói, nói ra chỉ thêm rắc rối cho cả hai.
Trong phòng khách, sau khi Nhiếp Chiêu rời đi, Châu Dị lập tức gọi điện cho Tần Trữ.
Điện thoại vừa kết nối, Châu Dị kể sơ qua tình hình, Tần Trữ bình tĩnh nói: "Bên Hảo Hảo có người theo dõi, sẽ không sao đâu, ông dặn dò lão Bùi cẩn thận một chút."
Châu Dị: "Được, ông cũng đừng chủ quan."
Cúp máy với Tần Trữ, Châu Dị lập tức gọi cho Bùi Nghiêu.
Lúc này, Bùi Nghiêu đang ở cửa hàng váy cưới, đi cùng Khúc Tích thử váy cưới.
Khúc Tích và mẹ Bùi đang ở trong phòng thay đồ, anh ngồi trên sofa ở khu vực nghỉ ngơi.
Nghe Châu Dị nói, Bùi Nghiêu cười khẩy: "Tên Vạn Tiêu đó gan to thật đấy."
Châu Dị trầm giọng nói: "Đừng chủ quan, gần đây ông cử người theo dõi Khúc Tích khi cô ấy đi làm và tan làm, nếu phát hiện có vấn đề gì thì báo ngay cho…"
Châu Dị chưa nói hết câu, bên trong phòng thay đồ bỗng vang lên tiếng hét.
Mí mắt phải của Bùi Nghiêu giật giật, anh chạy vội vào trong.
Nhân viên bán hàng run rẩy nhìn anh, vẻ mặt hoảng sợ: "Bùi, Bùi tổng, vợ...vợ anh và...và mẹ anh...bị mấy người mặc đồ đen đưa đi rồi…"