Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Trác dựng chuyện, còn những người khác thì hóng hớt, xem như chẳng có gì to tát.

Kỷ Trác thấy Khúc Tích không trả lời, liền nói một cách nghiêm túc: "Tin lời anh, trên đời này, người hiểu đàn ông nhất chính là đàn ông."

Nói rồi, sợ Khúc Tích không tin, anh ta vội giải thích thêm: "Người ta nói khác giới hấp dẫn, cùng giới đố kỵ là vì khác giới khó lòng hiểu nhau, còn cùng giới thì khác, chỉ cần liếc mắt một cái là biết rõ đối phương ra sao, giống như phụ nữ các em nhìn mấy cô trà xanh, bạch liên hoa vậy."

Ví dụ của Kỷ Trác đã "đánh trúng tim đen" Khúc Tích.


Khúc Tích buông tay Bùi Nghiêu ra, hào phóng nói: "Nào, nói cho em biết trò chơi này chơi thế nào."

Kỷ Trác: "Ok, để anh nói cho em biết."

"Môi tìm kho báu", nghe tên đã biết chắc chắn phải dùng "môi" của cô dâu.

Luật chơi là để chú rể nằm ngửa trên ghế, sau đó đặt vài món đồ ăn nhỏ lên người anh ta, bịt mắt cô dâu lại, để cô dùng môi tìm đồ vật, cuối cùng mở bao bì và đút cho chú rể ăn.

Trong quá trình này, cô dâu không được dùng tay, chú rể có thể chỉ dẫn.

Kỷ Trác giới thiệu xong luật chơi, mặt Khúc Tích đỏ bừng.

Sợ cô hối hận, Kỷ Trác không cho cô cơ hội rút lui, trực tiếp bảo mọi người ấn Bùi Nghiêu xuống giường: "Cát Châu, Cận Bạch, đặt đồ lên đi."

Cát Châu và Cận Bạch đáp: "Ngay và luôn."

Bị mọi người bịt mắt đẩy đến bên giường một cách ép buộc, Khúc Tích ngượng ngùng đến mức tai và cổ đều đỏ ửng.

Thấy Khúc Tích mò mẫm cúi xuống, Châu Dị liền đá vào chân mọi người, rồi hất hàm về phía đám đông, ra hiệu cho họ lui ra.

Kỷ Trác nói thầm: "Không chơi nữa à?"

Tần Trữ: "Đợi đến lượt ông động phòng, chúng ta chơi tiếp."

Trần Triết khoác vai Kỷ Trác: "Đêm xuân ngắn ngủi đáng giá ngàn vàng, nếu còn náo loạn nữa, lão Bùi chắc chắn sẽ nổi giận với ông."

Mọi người lặng lẽ rời đi, trước khi ra khỏi cửa, Châu Dị còn cố tình nói vọng vào: "Khúc Tích, chúng tôi đều đang xem đấy, đừng có gian lận nhé!"

Khúc Tích đáp: "Yên tâm, tôi luôn là người giữ chữ tín."

Châu Dị nháy mắt với Bùi Nghiêu, chúc phúc âm thầm: "Chúc mừng tân hôn."

Bùi Nghiêu chắp tay cảm ơn.

Mọi người rời đi, trong phòng tân hôn chỉ còn lại Khúc Tích và Bùi Nghiêu.

Nhìn Khúc Tích dần dần tiến lại gần, Bùi Nghiêu nuốt nước bọt: "Xuống dưới."

Khúc Tích không hiểu, môi chạm vào áo sơ mi của Bùi Nghiêu, từ từ di chuyển xuống bụng anh.

Thấy sắp chạm đến thắt lưng của mình, Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu: "Vợ ơi."

Khúc Tích dừng lại: "Hửm?"

Bùi Nghiêu: "Em hơi nhấc người lên một chút."

Khúc Tích ngơ ngác nâng người lên: "Thế này à?"

Bùi Nghiêu khàn giọng chỉ dẫn: "Di chuyển xuống dưới một chút rồi cúi người xuống."

Anh sợ Khúc Tích chạm vào thắt lưng sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Khúc Tích thật sự không hiểu gì, lúc này mắt bị bịt kín, cảm giác phản ứng của cô cũng trở nên chậm chạp, chỉ có thể làm theo lời Bùi Nghiêu nói.

Vì quá tin tưởng nên cô không hề nghĩ ngợi gì.

Khi Khúc Tích di chuyển đầu gối xuống một chút rồi cúi người xuống, Bùi Nghiêu hít một hơi thật sâu, tay đặt trên giường nắm chặt.

Khúc Tích không hề nhận ra mình đã chạm vào thứ gì, chỉ mải mê cắn viên kẹo được đặt trên đó, nói lí nhí: "Làm sao để bóc vỏ kẹo mà không được dùng tay chứ?"

Bùi Nghiêu nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của Khúc Tích, yết hầu chuyển động lên xuống mấy lần: "Em, em đặt kẹo lại chỗ cũ, dùng đầu lưỡi thử…"

Những lời sau đó, Bùi Nghiêu không cần nói rõ, Khúc Tích đã hiểu và bắt đầu làm theo.

Khi đầu lưỡi Khúc Tích vô tình chạm vào, Bùi Nghiêu cảm thấy toàn thân "nóng ran".

Đợi đến khi Khúc Tích cảm thấy có gì đó không ổn và dừng lại, Bùi Nghiêu liền nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh xuống dưới thân mình.

Khúc Tích còn chưa kịp tháo bịt mắt đã bị Bùi Nghiêu giữ chặt hai tay, ấn lên trên đầu.

Khi Bùi Nghiêu cúi đầu cắn dây áo váy cưới của cô, Khúc Tích run lên, eo cong lên, ngón chân trắng nõn duỗi thẳng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK