Vừa tỏ tình, vừa cưỡng hôn cô.
Tuy anh ta đeo khẩu trang, Nhậm Huyên cũng đang cố gắng giãy giụa, anh ta không thể hôn trúng cô.
Nhưng cô cảm thấy “ghê tởm”.
Chưa đợi người đàn ông kia “đắc ý", ánh mắt Trần Triết lạnh lùng, anh ta đưa chân lên, đá vào hông người đàn ông kia.
Cú đá này của Trần Triết rất mạnh, người đàn ông bị đá văng ra xa một mét.
Ngay sau đó, anh ta nắm lấy tay Nhậm Huyên, kéo cô ra sau lưng mình, bảo vệ cô: "Em không sao chứ?"
Nhậm Huyên cắn chặt răng, vẫn còn sợ hãi: "Em không sao."
Trần Triết: "Không phải nói khu này an ninh rất tốt sao?"
Sầm Hảo run rẩy, không phản bác.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Trần Triết quay đầu lại nhìn cô.
Hốc mắt Nhậm Huyên hơi đỏ, cô tránh ánh mắt của Trần Triết, nói: "Báo cảnh sát đi."
Trần Triết thấy vậy, trong lòng bỗng dưng khó chịu, đột nhiên anh hối hận vì vừa rồi đã nói lời cay nghiệt.
Nhưng bây giờ không phải lúc xin lỗi, Trần Triết cau mày, lấy điện thoại di động trong túi ra, báo cảnh sát.
Người đàn ông bị Trần Triết đá ngã nằm bệt xuống đất rất lâu không đứng dậy nổi, đợi đến khi hoàn hồn lại, anh ta trừng mắt nhìn Nhậm Huyên, hỏi: "Anh ta là ai?"
Nhậm Huyên nghe vậy liền nhíu mày, nhìn người đàn ông đang che kín mặt, cô chắc chắn mình chưa từng gặp anh ta.
Một lúc lâu sau, người đàn ông kia nhìn Trần Triết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh là Trần Triết, trợ lý tổng giám đốc của Châu thị Media…”
Nói xong, người đàn ông đứng dậy, lao về phía Trần Triết với ánh mắt căm hận.
Trần Triết căn bản không coi anh ta ra gì, thấy anh ta lao đến liền giơ chân đá một cái nữa.
Lần này, Trần Triết không tha cho anh ta dễ dàng như vậy nữa, anh ta trầm giọng nói với Nhậm Huyên một câu: "Tự em đứng vững nhé", sau đó bước tới trước mặt người đàn ông kia, nắm lấy cổ áo anh ta, đấm đá tới tấp.
Màn đêm buông xuống, tiếng kêu la thảm thiết của người đàn ông vang lên.
Không lâu sau, bảo vệ trực ở phòng bảo vệ chạy ra.
“Làm gì đấy?”
“Đừng đánh nhau nữa, nếu còn đánh nhau, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Hai người bảo vệ vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Khi chạy đến trước mặt Nhậm Huyên, bọn họ dừng lại: "Nhậm tiểu thư."
Nhậm Huyên vẫn mặc bộ váy phù dâu, tay cô nắm chặt vạt váy: “Vâng.”
Một trong hai bảo vệ hỏi: “Nhậm tiểu thư, hai người này cô có quen không?”
Sầm Hảo nhỏ giọng nói: “Một người là bạn của tôi, một người tôi không quen, anh ta quấy rối tôi, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Nhậm Huyên vừa nói xong, hai người bảo vệ liền không tiến lại gần nữa, mà nói lời xin lỗi, sau đó đứng bên cạnh cô.
Khi cảnh sát đến, người đàn ông sàm sỡ Nhậm Huyên đã bị Trần Triết đánh đến mức nhận không ra người.
Chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang của người đàn ông kia đã rơi ra trong lúc ẩu đả, lộ ra khuôn mặt nhút nhát và hèn hạ.
Hai cảnh sát tiến lên kéo hai người ra, ngăn cản Trần Triết đang nổi điên: “Thôi, đánh nữa là chết người đấy.”
Trần Triết im lặng, sắc mặt u ám đáng sợ.
Cảnh sát sợ Trần Trết lại động thủ, liền chuyển hướng chú ý của anh ta, hỏi: "Hai người đánh nhau vì chuyện gì?"
Trần Triết: “Anh ta sàm sỡ… bạn tôi.”
Bạn?
Ai lại vì một người bạn mà đánh người tàn nhẫn như vậy?
Người cảnh sát hỏi Trần Triết ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Huyên đang đứng cách đó không xa, nhận ra cô là người nổi tiếng, anh ta hơi sững người, sau đó nói: "Đi thôi, hai người đi cùng tôi về đồn lập biên bản."
Trần Triết: "Tôi biết rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc, cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đi cùng các anh."
Trần Triết vừa dứt lời, người đàn ông nằm dưới đất đang được cảnh sát đỡ dậy liền chửi bới: "Tiểu tam, mày là tiểu tam chen chân vào tình cảm giữa tao và Huyên Huyên, nếu không phải vì mày, thì Huyên Huyên sẽ không phớt lờ tao..."