Nụ hôn kết thúc, Kỷ Mẫn giải thích: "Nhưng em không ngờ anh trai em lại đánh anh, còn đánh mạnh như vậy."
Nhiếp Chiêu: "Nếu anh là Kỷ Trác, chắc anh còn ra tay nặng hơn."
Kỷ Mẫn: "Hửm?"
Nhiếp Chiêu cười trầm thấp: "Tiểu công chúa được nâng niu từ bé, bị một tên vô lại chiếm tiện nghi, ai mà chịu nổi chứ."
Nghe Nhiếp Chiêu nói vậy, Kỷ Mẫn nhíu mày: "Anh không phải là tên vô lại."
Nhiếp Chiêu hôn nhẹ lên khóe môi Kỷ Mẫn: "Vậy em nói xem anh là gì?"
Kỷ Mẫn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Anh là người em yêu sâu đậm."
Nhiếp Chiêu nuốt nước bọt: "Ừ."
Hai người tình tứ một lúc trong phòng thay đồ, Kỷ Mẫn đưa tay chống lên ngực Nhiếp Chiêu, đẩy anh ra: "Em, em có chuyện muốn nói với anh."
Nhiếp Chiêu đã bị nụ hôn này khơi dậy h.a.m mu.ốn, giọng anh khàn khàn: "Chuyện gì?"
Kỷ Mẫn: "Chúng, chúng ta chưa từng yêu đương đàng hoàng."
Nhiếp Chiêu nhướng mày: "Hửm?"
Kỷ Mẫn đỏ mặt: "Anh có thể bù đắp cho em một mối tình không?"
Nhiếp Chiêu: "Bù đắp thế nào?"
Kỷ Mẫn khó mở lời, nhưng lại cảm thấy nếu không được bù đắp thì cuộc đời cô sẽ có tiếc nuối, cô ngượng ngùng nói: "Chính, chính là bắt đầu lại từ đầu, bù đắp lại những gì chúng ta chưa từng trải qua, ví dụ như xem phim, ăn tối dưới ánh nến, hoặc là những cử chỉ thân mật..."
Vẻ mặt ngại ngùng của Kỷ Mẫn hiện rõ trước mặt Nhiếp Chiêu.
Nhiếp Chiêu xoa trán: "Chúng ta đã kết hôn ba năm rồi, em chắc chắn làm vậy được sao?"
Kỷ Mẫn nghe vậy, sắc mặt thay đổi: "Sao lại không được? Hôm nay em sẽ về nhà mẹ đẻ, anh cứ coi như chúng ta chưa kết hôn, đến nhà em ăn cơm với anh trai em, rồi thả thính em..."
Nhiếp Chiêu: "..."
Mọi chuyện diễn ra đúng như ý muốn của Kỷ Mẫn.
Dưới sự đe dọa của cô, cuối cùng Nhiếp Chiêu cũng đồng ý với yêu cầu vô lý này.
Thấy Nhiếp Chiêu đồng ý, Kỷ Mẫn vui vẻ xách vali về nhà mẹ Kỷ.
Bảy giờ tối, theo lời dặn của Kỷ Mẫn, Nhiếp Chiêu lái xe đến nhà họ Kỷ.
Người giúp việc nhìn thấy Nhiếp Chiêu, vội vàng lấy dép cho anh, cười nói: "Cậu chủ về rồi."
Nhiếp Chiêu hơi lúng túng, không dám đáp lại cách xưng hô này, chỉ ậm ừ: "Ừ."
Người giúp việc: "Thành Thành và Hoan Hoan đang chơi ở trên lầu."
Nhiếp Chiêu: "Ừ."
Người giúp việc thấy sắc mặt Nhiếp Chiêu không ổn, liền quan tâm hỏi: "Cậu chủ, cậu thấy không khỏe à?"
Nhiếp Chiêu nói: "Không, Kỷ Trác đâu?"
Người giúp việc đáp: "Cậu chủ đang chơi với hai đứa nhỏ trên lầu."
Nhiếp Chiêu trầm giọng nói: "Tôi lên tìm anh ấy."
Nhiếp Chiêu nói xong, sải bước lên lầu.
Người giúp việc nhìn theo bóng lưng Nhiếp Chiêu, vẻ mặt ngơ ngác, một lúc sau, cô ấy tìm mẹ Kỷ, nhỏ giọng nói: "Con thấy cậu chủ hôm nay hơi khác."
Mẹ Kỷ tưởng Nhiếp Chiêu và Kỷ Mẫn cãi nhau, liền lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Người giúp việc lắc đầu: "Con không biết, con cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy cậu chủ hôm nay rất lạ."
Mẹ Kỷ đứng dậy: "Để tôi lên xem sao."
Lúc mẹ Kỷ lên lầu, Nhiếp Chiêu đang nói chuyện với Kỷ Trác ở hành lang.
Hai người đều đang hút thuốc, không có gì khác thường.
Cho đến khi Kỷ Mẫn từ phòng ngủ đi ra, đến trước mặt Nhiếp Chiêu, e thẹn gọi anh là "chú Nhiếp".
Mẹ Kỷ: "..."
Kỷ Trác hóa đá: "..."
Nhiếp Chiêu run run điếu thuốc trên miệng, cưng chiều vợ: "Ừ."