Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh:
“Sao anh biết Bùi Nghiêu sẽ không lợi dụng lúc người ta yếu đuối?”
Châu Dị cười nửa miệng, đi tới trước mặt Khương Nghênh, cúi người đặt hai tay lên hai bên sườn cô, đùa giỡn:
“Vợ, bây giờ không phải là lúc tình cảm giúp mà bỏ qua lý lẽ. Chúng ta phải thực tế một chút, Bùi Nghiêu không có EQ cao như vậy.”
Khương Nghênh hơi ngả người về phía sau, nheo mắt lại:
"Không hẳn là vậy."
Châu Dị gật đầu:
"Được, anh không tranh cãi với em, cứ cho là ông Bùi lợi dụng Khúc Tích đi.”
Châu Dị nói xong, anh ôm lấy cổ Khương Nghênh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Khương Nghênh khựng lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra.
Cái Tết này đúng là ầm ĩ náo nhiệt.
Tưởng như không có chuyện gì lớn xảy ra nhưng suốt ngày không biết bao nhiêu là chuyện phải xử lý.
Châu Dị vốn định dẫn Khương Nghênh đi du lịch, nhưng sau khi rời khỏi Dung Khê, Khương Nghênh lo lắng có người lợi dụng lời vào tiếng ra nên hoãn chuyến đi.
Chớp mắt đã đến ngày mười sáu tháng giêng âm lịch, công việc lại tiếp tục, mọi việc lại trở lại bình thường.
Sáng sớm, Khương Nghênh lái xe đến công ty, vừa vào bộ phận quan hệ công chúng đã nghe tin mỗi bộ phận quyên góp cho huyện Dung Khê.
Kiều Nam ôm một chiếc máy tính bảng đi theo cô, trầm giọng hỏi:
“Trưởng phòng Khương, bộ phận của chúng ta cũng quyên góp à?”
Khương Nghênh bước vào văn phòng và nói:
"Quyên góp."
Kiều Nam:
"Chúng ta nên quyên góp bao nhiêu?"
Khương Nghênh đặt túi xách lên bàn:
"Các bộ phận khác quyên góp bao nhiêu? Có số đại khái không?"
Kiều Nam trả lời:
"Có ạ, em chỉ lặng lẽ đi hỏi thăm tình hình thôi. Ban dự án quyên góp nhiều nhất, bình quân mỗi người quyên góp 20.000. Phòng kế hoạch quyên góp ít nhất, bình quân mỗi người quyên góp 5.000."
Khương Nghênh nhướng mày:
"Trưởng phòng Ngô quyên góp bao nhiêu?"
Kiều Nam nghe vậy sửng sốt, sau đó cười nói:
"Bảy trăm ngàn."
Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Ngô một mình hỗ trợ toàn bộ bộ phận dự án?"
Nhìn toàn bộ Châu Thị Media, ai mà không biết, những người đàn ông trong bộ phận dự án luôn rất keo kiệt, trung bình mỗi người 20.000 tệ, nghĩ thôi cũng thấy không thể.
Kiều Nam cười lớn:
“Trưởng phòng Ngô vốn là một kẻ chơi trội.”
Khương Nghênh bật cười nói:
“Tôi quyên góp một triệu, nhớ giấu tên.”
Kiều Nam đã theo Khương Nghênh lâu như vậy và biết cách làm của cô, vì vậy cô đáp lại:
"Em hiểu rồi.”
Ngay cả những nhân viên bình thường của Châu Thị Media cũng quyên góp tiền, thì nghệ sĩ dưới trướng càng không phải nghĩ.
Trong vấn đề này, tất cả các nghệ sĩ đều thực hiện trong khả năng của mình.
Nó có thể dao động từ hàng trăm nghìn đến hàng triệu.
Hầu hết mọi người thực sự có ý định tốt, nhưng cũng có một số ít người làm điều đó chỉ vì thể diện.
Nhưng bất kể là vì điều gì, miễn là tiền thật được quyên góp và những người bị ảnh hưởng bởi thảm họa được hưởng lợi thì điểm xuất phát thực sự không quan trọng lắm.
Suy cho cùng, quyên góp hay không quyên góp đều là hành động tự nguyện, không ai trong chúng ta có đủ tư cách để bắt người khác phải chịu sự gò bó về mặt đạo đức.
Chiều hôm đó, một tổ chức từ thiện đã công bố danh sách quyên góp, bao gồm không chỉ các nghệ sĩ của Châu Thị Media mà còn có các nghệ sĩ của các công ty truyền thông khác.
Ngay khi danh sách quyên góp được công bố, lại một làn sóng "so sánh" bùng nổ.
Bên cạnh cuộc ngấm ngầm ganh đua giữa các nghệ sĩ, còn có những người hâm mộ từ khắp nơi đang khuấy động làn sóng.
Vốn dĩ đây đều là những chuyện bình thường, Khương Nghênh không để tâm đến điều đó cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Thích Hạo.
Nhìn thấy nhắc cuộc gọi đến của Thích Hạo, Khương Nghênh ấn nút trả lời:
"A lô."
Thích Hạo ở đầu bên kia điện thoại tức giận hít một hơi thật sâu, có thể nghe được hắn đang đè nén cơn tức giận:
"Trưởng phòng Khương, Thiệu Hạ bị bôi nhọ."
Khương Nghênh dựa vào ghế, cau mày nói: "Hả?"
Thích Hạo:
"Không phải Thiệu Hạ đã tham gia một bộ phim truyền hình mới trong thời gian này sao? Ngày phát hành trùng với Dương Băng của Hải Tinh Media. Dương Băng mượn sự kiện quyên góp cho huyện Dung Khê, chế giễu Thiệu Hạ, trấn áp Thiệu Hạ cả công khai lẫn ngấm ngầm, chê số tiền quyên góp của Thiệu Hạ quá nhỏ.”
Khương Nghênh nhếch môi:
“Thiệu Hạ quyên góp bao nhiêu?”
Thích Hạo: “Hai trăm ngàn.”
Nói xong, Tề Hạo trầm giọng nói:
“Đây đều là tiền tiết kiệm của Thiệu Hạ.”
Khương Nghênh mím môi, không trả lời.
Thích Hạo nói thật, Thiệu Hạ nhiều năm như vậy ở giới giải trí vẫn luôn trầm mặc, cô hoàn toàn không kiếm được bao nhiêu tiền, hai trăm ngàn tuyệt đối là cực hạn của cô.
Thích Hạo nói xong, thấy Khương Nghênh không trả lời, liền nói tiếp:
“Thiệu Hạ hiện tại rất nổi tiếng, bộ phim cô ấy hợp tác với đạo diễn Lưu cũng rất nổi tiếng, hơn nữa cô ấy không hề làm cao, rất dễ gần, có rất nhiều người hâm mộ thích cô ấy. Nhưng Dương Băng gây ồn ào như vậy khiến cho danh tiếng của Thiệu Hạ không còn nữa..."
Khương Nghênh gần đây không chú ý nhiều đến chuyện của Thiệu Hạ, nhưng cô cũng mơ hồ nghe Kiều Nam nói rằng Thiệu Hạ đã làm việc chăm chỉ và dự kiến sẽ được đưa vào danh sách nhân tài mới của Châu Thị Media năm nay.
Thích Hạo do dự nói, Khương Nghênh mới ý thức được:
"Tôi hiểu rồi, bảo Thiệu Hạ yên tâm quay phim, bỏ qua dư luận bên ngoài đi."
Thích Hạo:
"Trưởng phòng Khương, hẳn cô biết về Dương Băng? Cô ta chuyên gây hại cho người ta, cô ta làm chuyện như thế này để trấn áp người mới không chỉ một hai lần."
Khương Nghênh bình thản đáp:
"Tôi biết."
Sau khi cúp điện thoại với Thích Hạo, Khương Nghênh mở weibo ra, xem sơ qua xu hướng của dư luận.
Khương Nghênh biết Dương Băng đã sử dụng những phương pháp tương tự để đàn áp một ngôi sao nữ mới nổi vào năm ngoái.
Nghe nói sao nữ đó cuối cùng đã rời làng giải trí vì không chịu nổi áp lực của dư luận.
Mặc dù vậy, Dương Băng còn đăng hai bài viết trên weibo để chế nhạo đối phương.
Nói đối phương là bánh bèo, là trái tim thủy tinh.
Khương Nghênh đang lướt weibo, điện thoại trên bàn rung lên hai lần.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn sang, trên màn hình điện thoại di động hiện lên một tin nhắn của Vu Chính: Khi nào thì cô bắt đầu điều trị?