“...Châu Dị nhà bà.”
Khương Nghênh nghe mấy chữ này, trong lòng chợt động, một lúc sau, khóe môi cong lên đáp, "Ừ."
Khúc Tích, "Chậc, thừa nhận Châu Dị là của nhà bà rồi à?"
Khương Nghênh, "Tôi có thừa nhận hay không thì anh ấy chẳng phải vẫn là của tôi sao? Sự thật hơn lời nói."
Buổi tụ tập này kết thúc lúc ba giờ sáng.
Từ khi Châu Dị kết hôn, nhóm bạn này rất hiếm khi về muộn như vậy.
Ra khỏi quán bar, Bùi Nghiêu khoác vai bá cổ Châu Dị cứ đòi đi bộ.
Kỷ Trác và Trần Triết đi ngay phía sau, không nhịn được càu nhàu, "Hai người họ bị điên, chúng ta cũng phải điên theo à?"
Vẻ mặt của Trần Triết bình thản, không thể hiện rõ cảm xúc thật, "Bệnh này không phải lây nhiễm sao?"
Kỷ Trác, "Bệnh tình yêu sao không lây?"
Trần Triết nhướng mày, "Ai nói không lây, bây giờ ông chẳng phải đã bị lây rồi sao?"
Kỷ Trác buột miệng, "Lây chỗ nào, bây giờ họ đều có đôi có cặp, chỉ còn tôi với ông..."
Chưa kịp nói hết câu, Trần Triết quay đầu nhìn anh ta ngắt lời, "Đầu óc toàn tình yêu, bây giờ ông chẳng phải đã bị lây nhiễm nặng rồi sao?"
Kỷ Trác cứng họng, "...”
Trong nhóm bọn họ, đầu tiên là Châu Dị, sau đó là Bùi Nghiêu, rồi đến Tần Trữ, tiếp theo là Trần Triết, cuối cùng là anh ta...
Đúng là ai cũng cuồng yêu đương...
Những tổng tài bá đạo khác: Ngàn hoa giữa chốn, lá chẳng dính thân.
Mấy người bọn họ: Nũng nịu đòi ôm, hình tượng si tình vẫn vững như núi.
Nhận ra điều này, Kỷ Trác vì sĩ diện nên không tiện tiếp lời Trần Triết, quay sang Nhiếp Chiêu đang đi cuối cùng để chuyển chủ đề: "Lão Nhiếp, ông có thể đi nhanh hơn chút được không? Gọi ông một tiếng chú Nhiếp, ông thật sự coi mình là bậc trưởng bối rồi à?"
Nhiếp Chiêu đang cúi đầu nhắn tin, nghe thấy lời của Kỷ Trác liền ngẩng đầu, "Mấy người cứ việc đi đi."
Kỷ Trác, "Ông không đi à?"
Nhiếp Chiêu mặt không cảm xúc, nhưng vẻ mỉa mai trong mắt rất rõ ràng, "Tôi gọi tài xế rồi."
Kỷ Trác, "Bỏ cuộc giữa chừng ?"
Nhiếp Chiêu, "Không muốn ngày mai lên báo cùng mấy người."
Lời của Nhiếp Chiêu như đánh thức người đang mơ, Kỷ Trác sững người, quay lại đi về phía anh ta, nịnh nọt, "Cho tôi đi nhờ một đoạn?"
Nhiếp Chiêu cười nhạt, "Không cùng đường."
Kỷ Trác, "Sao lại không cùng đường, về chỗ ông thì sẽ đi qua chỗ tôi..."
Nhiếp Chiêu nhìn Kỷ Trác, mặt không đổi sắc nói, "Ai nói tôi về chỗ tôi trước? Tôi đưa Châu Dị và Nghênh Nghênh về trước."
Kỷ Trác, "..."
Một lúc sau, Kỷ Trác đưa tay ôm Nhiếp Chiêu, cảm thán, "Chúng tôi chỉ là cuồng yêu, còn ông thì là một con cún si tình cô đơn."
Nếu tối nay không có những lời của Kỷ Mẫn, Nhiếp Chiêu chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng vì những lời nói lung tung của Kỷ Mẫn trước đó, lúc này Nhiếp Chiêu không thể không nghĩ nhiều, "Hai anh em nhà ông đều có bệnh à?"
Kỷ Trác đồng cảm, "Không nặng bằng ông."
Tài xế của Nhiếp Chiêu đến khi Kỷ Trác vẫn đang đồng cảm lôi kéo Nhiếp Chiêu nói chuyện "tâm sự".
Nhiếp Chiêu nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc, "Ông rảnh thì góp tiền với Bùi Nghiêu đi khám não đi."
Kỷ Trác tức giận trừng mắt nhìn anh ta, "Trong mắt ông, trí thông minh của tôi và Bùi Nghiêu ngang nhau à?"
Nhiếp Chiêu, "Không dám nói ngang nhau, nhưng chắc chắn cũng không chênh lệch nhiều."
Nói xong, Nhiếp Chiêu không thèm để ý đến Kỷ Trác nữa, gọi Khương Nghênh và Khúc Tích lên xe.
Khương Nghênh do dự vài giây, Nhiếp Chiêu nhìn xuống bụng bầu của cô, "Bọn họ điên, cô mang bầu cũng điên theo à?"
Khương Nghênh nghe vậy mỉm cười, "Cảm ơn."
Khúc Tích nhìn Nhiếp Chiêu, rồi lại nhìn Khương Nghênh: "Tôi không lên xe đâu, tôi với Bùi Nghiêu còn chút chuyện, tôi đi gọi Châu Dị."
Nói rồi, Khúc Tích chạy đến chỗ Châu Dị nhỏ giọng nói gì đó.
"Còn không mau đi, vợ anh sắp bị người ta cướp mất rồi kìa."
Nghe thấy thế, Châu Dị dừng bước, quay đầu nhìn lại, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, rồi sải bước quay lại.
Nhìn Châu Dị và Khương Nghênh lên xe Nhiếp Chiêu, Khúc Tích khoác tay Bùi Nghiêu nói, "Nhiếp Chiêu đối với Nghênh Nghênh..."
Bùi Nghiêu, "Mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài."