Giọng Tần Trữ trầm thấp và mờ ám. Sầm Hảo nhìn anh, tay ôm chặt lấy cổ anh.
Cô bỗng dưng không chắc chắn, liệu "miệng" mà anh nói có phải là cái miệng cô đang nghĩ hay không.
Tần Trữ thấy Sầm Hảo không nói gì, liền cúi đầu xuống hỏi lại: "Chắc chắn không muốn thử sao?"
Tai Sầm Hảo nóng bừng: "Không muốn."
Tần Trữ trầm giọng hỏi: "Tại sao?"
Sầm Hảo mím môi, rõ ràng biết trong phòng nghỉ chỉ có hai người, nhưng khi nói ra những lời này, cô vẫn cảm thấy xấu hổ: "Mẹ em nói ba tháng đầu không nên..."
Ba tháng đầu không nên làm gì?
Sầm Hảo không nói hết câu.
Nhưng dù cô không nói, Tần Trữ cũng đã hiểu.
Một lúc sau, khi Sầm Hảo đang định rút tay khỏi cổ Tần Trữ, chuẩn bị mở cửa rời đi thì Tần Trữ đột nhiên ghé sát vào tai cô, nói: "Anh sẽ không động vào em."
Sầm Hảo ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Tần Trữ hơi nghiêng đầu, nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, khẽ cười: "Thứ anh nói... thật sự là miệng."
Nghe Tần Trữ nói vậy, khuôn mặt đang đỏ ửng của Sầm Hảo càng thêm đỏ bừng, cô mím môi, không biết là do xấu hổ hay do sợ hãi, ánh mắt đảo liên tục, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Em, em ra ngoài trước đây, Nghênh Nghênh và mọi người đang đợi em ở ngoài."
"Anh, anh cũng ra ngoài đi, nếu không lát nữa Châu Dị và Bùi Nghiêu không tìm thấy anh..."
Chưa kịp để Sầm Hảo nói hết câu, Tần Trữ đã bế cô lên.
Cô theo bản năng ôm lấy cổ Tần Trữ.
Tần Trữ cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Thử xem."
Sầm Hảo nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Tần Trữ, không được, bên ngoài còn có người, hôm nay..."
Sầm Hảo chưa nói hết câu đã bị Tần Trữ bế lên bàn trang điểm trong phòng nghỉ.
Ngay sau đó, Tần Trữ cúi xuống hôn cô, tay anh luồn vào trong váy cưới.
Sầm Hảo không nhớ rõ Tần Trữ đã dụ dỗ cô như thế nào, cuối cùng đầu óc cô có chút mơ màng.
Cô chỉ nhớ mình chống hai tay ra sau, hơi ngả người, trơ mắt nhìn Tần Trữ cúi người xuống.
Bên ngoài người qua kẻ lại, tiếng ồn ào.
Bên trong phòng thì tràn ngập không khí ái muội, mắt Sầm Hảo đỏ hoe, cắn chặt môi không dám lên tiếng.
Mười mấy phút sau, giày cưới của Sầm Hảo rơi xuống, ngón chân trắng nõn của cô đặt lên vai Tần Trữ.
Sầm Hảo cúi đầu xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tay cô đang chống trên bàn trang điểm siết chặt.
Người đàn ông ngày thường tàn nhẫn, lúc này lại cam tâm tình nguyện cúi đầu.
Hình ảnh quá mạnh mẽ, tác động thị giác quá lớn.
Có lẽ là do bị cảnh tượng trước mắt k.ích thích, mắt Sầm Hảo run lên, ngón chân đang đặt trên vai Tần Trữ căng cứng.
Cảm nhận được sự thay đổi của Sầm Hảo, tay Tần Trữ đặt trên đùi cô siết chặt, không hề lùi bước.
Một lúc sau, Tần Trữ đứng dậy, ôm Sầm Hảo vào lòng.
Sầm Hảo vùi mặt vào ngực Tần Trữ, không ngẩng đầu lên.
Tần Trữ v.uốt ve gáy cô, cười nói: "Xấu hổ à?"
Sầm Hảo mím chặt môi, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Anh học những thứ này ở đâu vậy?"
Sầm Hảo nói khẽ.
Tần Trữ đặt cằm lên đầu cô, bật cười: "Cảm giác thế nào?"
Sầm Hảo mím chặt môi, không nói gì.
Không nghe thấy Sầm Hảo trả lời, Tần Trữ cúi đầu xuống, nâng cằm cô lên: "Hảo Hảo."
Sầm Hảo lảng tránh ánh mắt: "Buông tay."
Tần Trữ cúi người xuống, dừng lại khi gần chạm vào môi cô, khóe môi nhếch lên, cười nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng bình thường, em có nghĩa vụ nói cho anh biết cảm nhận của em, như vậy mới giúp đời sống vợ chồng hòa thuận."