Thường Bác dựa vào ghế, nhìn Khương Nghênh đang đứng ở cửa, men rượu tan đi phân nửa.
Thường Bác nghẹn ngào, lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi: "Nghênh Nghênh à..."
Khương Nghênh thản nhiên bước vào, như thể không nghe thấy lời nói của Khúc Tích: “Say rồi à?”
Thường Bác: “Ừ.”
Nói xong, để che giấu sự bối rối, Thường Bác vội với tay lấy cốc trà bên cạnh. Trong lúc luống cuống, anh làm cả cốc trà lẫn ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan.
Tiếng "choang" vang lên, mặt Thường Bác đỏ bừng vì xấu hổ.
Khương Nghênh liếc nhìn Thường Bác một cái, rút hai tờ khăn giấy đưa cho anh ta: “Lau đi.”
Thường Bác nhận lấy khăn giấy, cười gượng gạo: “Uống nhiều quá.”
Khương Nghênh không trả lời Thường Bác, chỉ đỡ Khúc Tích dậy: "Còn đi được không?"
Khúc Tích ngẩng đầu, nhận ra Khương Nghênh, cô vòng tay ôm lấy eo bạn, vùi mặt vào lòng cô: "Nghênh Nghênh à, sao trên đời này lại không có tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ chứ?"
Khương Nghênh vỗ nhẹ vào lưng Khúc Tích hai cái: Bà say rồi.”
Khúc Tích úp úp mở mở nói: “Tớ không say, bây giờ tớ tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
Khương Nghênh: “Dậy đi, tôi đưa bà về.”
Khúc Tích: "Dù ban đầu tên Thường Bác kia tiếp cận chúng ta là vì thích bà, nhưng sau này tình bạn của ba đứa mình là thật lòng mà!"
Khúc Tích lẩm bẩm, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh và Thường Bác đều im lặng.
Thấy hai người không nói gì, Khúc Tích hít hít mũi, ngẩng đầu lên khỏi lòng Khương Nghênh: “Tôi luôn nghĩ rằng ba chúng ta có thể bên nhau cả đời.”
Khương Nghênh vỗ lưng Khúc Tích: “Tôi đưa bà về nhà.”
Được Khương Nghênh dìu, Khúc Tích miễn cưỡng đứng dậy.
Khúc Tích say khướt dựa vào lòng Khương Nghênh, đưa tay kéo ống tay áo Thường Bác: “Anh Bác, đi thôi, về nhà.”
Thường Bác ngồi yên trên ghế, cười méo xệch: "Hai người cứ về trước đi, để tôi ngồi đây cho tỉnh rượu đã."
Khúc Tích: "Chúng ta là tam giác sắt mà, sao bỏ ông lại một mình được. Đi thôi, vừa đi vừa tỉnh rượu."
Người say rượu không còn lý trí.
Đặc biệt là người có tính cách như Khúc Tích.
Tỉnh đã ồn, say lại càng om sòm hơn.
Khúc Tích kéo Thường Bác đứng dậy, thấy anh ta đã đứng lên, cô hài lòng dựa vào lòng Khương Nghênh: “Nghênh Nghênh, đi thôi.”
Khương Nghênh cúi đầu nhìn Khúc Tích: “Sau này ra ngoài một mình thì uống ít thôi, bà say rượu vào trông rất tệ.”
Lúc này đầu óc Khúc Tích hơi choáng váng, cô ngơ ngác hỏi: “Hả?”
Khương Nghênh: “…”
Ba người đi ra khỏi phòng riêng, Khương Nghênh lấy điện thoại di động trong túi ra, định gọi cho Châu Dị thì Khúc Tích đột nhiên đẩy cô ra: “Đợi đã, tôi đi vệ sinh một lát.”
Nói xong, Khúc Tích chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Thấy vậy, Khương Nghênh vội vàng đuổi theo.
Khương Nghênh vừa bước đi, Thường Bác đứng phía sau liền trầm giọng nói: “Nghênh Nghênh.”
Khương Nghênh dừng bước, quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kìm nén của Thường Bác, thản nhiên đáp: “Có chuyện gì thì lát nữa hãy nói.”
Nói xong, Khương Nghênh bước vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Khúc Tích nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi tèm lem.
Khương Nghênh vỗ lưng cho cô: “Tối nay bà uống bao nhiêu rồi?”
Khúc Tích: “Hai, hai chai rượu trắng, tôi uống ít nhất một chai rưỡi.”
Nghe Khúc Tích nói vậy, Khương Nghênh cong môi: “Không tệ, vẫn còn nhớ mình đã uống bao nhiêu.”
Nôn xong, Khúc Tích loạng choạng đi đến bồn rửa mặt.
Khương Nghênh đi theo sau định đỡ, nhưng bị Khúc Tích hất ra: "Đừng có đụng vào tôi, dơ lắm, tí tôi lại nôn lên người bà bây giờ."
Vừa nói, Khúc Tích vừa đưa tay ra dưới vòi nước cảm ứng, rửa mặt súc miệng.
Một lúc sau, Khúc Tích đã tỉnh táo hơn, cô tựa vào bồn rửa mặt, nhìn Khương Nghênh, thở dài: "Thật sự không nỡ để Thường Bác đi chút nào."
Khương Nghênh nhìn Khúc Tích: “Tôi biết.”
Khúc Tích: “Tình bạn thuần khiết.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Ừ.”
Khúc Tích mím môi: “Ba chúng ta, thật sự không thể tiếp tục đi cùng nhau nữa sao?”
Khương Nghênh im lặng một lúc, sau đó thành thật nói: “Vẫn có thể làm bạn.”
Nhưng không thể giống như trước kia nữa.
Tình bạn vốn dĩ rất đẹp, nhưng giữa nam và nữ, đôi khi ranh giới lại quá mong manh.
Nhất là khi một trong hai đã có đôi có cặp, thì càng phải biết giữ khoảng cách, tránh những hiểu lầm đáng tiếc.
Khương Nghênh luôn là người biết giữ chừng mực, Khúc Tích hiểu cô chỉ đơn giản là tiếc nuối cho một tình bạn đẹp.
Khúc Tích điều chỉnh tâm trạng một lúc, sau đó cùng Khương Nghênh ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn thấy hai người, Thường Bác nhìn Khương Nghênh: “Nghênh Nghênh, tôi có chuyện muốn nói với bà.”
Nhìn vẻ mặt của Thường Bác, Khúc Tích mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, cô nhíu mày: “Thường Bác.”
Thường Bác không nhìn Khúc Tích, mà nhìn thẳng vào Khương Nghênh: “Tôi có thể nói không?”
Khương Nghênh nhìn Thường Bác, vẻ mặt không cảm xúc: “Ông có thể nói, nhưng sau khi ông nói xong, chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.”
Khương Nghênh buông một lời, khiến Thường Bác nghẹn lời, cứng họng.
Thường Bác cúi đầu cười khổ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Tại sao Châu Dị có thể nói, mà tôi lại không thể?”
Thường Bác vừa dứt lời, chưa kịp nghe Khương Nghênh đáp, một bóng người đã lao tới, tung cước đá anh ngã nhào.