Kể từ khi Châu Dị bước vào phòng mổ, Bùi Nghiêu không ngừng trò chuyện với Khương Nghênh.
Hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Cuối cùng, giọng nói khàn đặc, anh ta quay sang Tần Trữ và nói: "Lão Tần, đến phiên cậu rồi."
Tần Trữ: "Tôi không lắm lời như cậu."
Bùi Nghiêu: "Tôi làm vậy chẳng phải là vì Châu Nhị sao?"
Tần Trữ trêu chọc: "Cậu làm vì ai, tự mình biết rõ."
Nghe những lời đó, sắc mặt Bùi Nghiêu khẽ biến đổi, thoáng chút mất tự nhiên, anh đáp: "Cây ngay chẳng sợ chết đứng."
Tần Trữ không nói gì, chỉ nhìn Bùi Nghiêu với ánh mắt đầy ẩn ý, như thể đang nói: "Tôi đang xem cậu diễn kịch đây."
Bị Tần Trữ nhìn đến mức chột dạ, Bùi Nghiêu chỉ biết đưa tay lên sờ mũi, làm bộ làm tịch tiếp tục tán dóc với Khương Nghênh.
Khương Nghênh thực ra đang mải nghĩ đến Châu Dị, tâm trí cô đã lạc vào phòng mổ.
Bùi Nghiêu hỏi gì cô cũng trả lời, nhưng rõ ràng là cô chẳng để tâm đến lời anh ta nói.
Sau một hồi trò chuyện, Bùi Nghiêu nhận thấy Khương Nghênh có vẻ không mấy hào hứng, bèn đứng dậy, khẽ hắng giọng: "Để tôi đi mua nước cho em nhé."
Khương Nghênh: "Em không khát."
Bùi Nghiêu: "Có một kiểu khát, gọi là "anh Bùi thấy em khát"."
Nói xong, Bùi Nghiêu đá chân vào Tần Trữ: "Ông ở đây nói chuyện với Nghênh Nghênh đi, tôi đi mua nước."
Không đợi Tần Trữ kịp lên tiếng, anh ta đã xoay người bước đi một cách dứt khoát.
Tần Trữ và Khương Nghênh đều không phải người thích nói nhiều, sau khi Bùi Nghiêu rời đi, cả hai đều im lặng không nói một lời.
Vài phút sau, Tần Trữ chủ động lên tiếng để phá tan bầu không khí ngại ngùng: "Phẫu thuật này không có gì đáng lo đâu, em đừng quá căng thẳng."
"Ừm." - Khương Nghênh đáp.
Khương Nghênh vừa dứt lời, không khí lại trở nên ngột ngạt.
Bùi Nghiêu rời khỏi bệnh viện, bước sang cửa hàng tiện lợi đối diện. Anh lấy ba chai nước khoáng rồi xếp hàng chờ thanh toán cùng những khách hàng khác.
Đang chăm chú xem điện thoại, Bùi Nghiêu bỗng giật mình bởi tiếng ồn ào phát ra từ phía trước.
"Mọi người đều đang xếp hàng, cậu làm gì vậy?"
"Chị gái ơi, em đang rất vội, chị có thể cho em chen hàng được không?
"Ai mà chẳng có việc gấp? Chị đây còn có hợp đồng mấy chục triệu tệ chờ ký đây này!"
"Chị gái, chị xinh đẹp như vậy, chị nhường em một tí đi!"
"Cũng mồm mép đấy nhỉ, nhưng mà chị đây miễn nhiễm rồi em ơi."
Bùi Nghiêu vốn quen được người giúp việc và mẹ lo liệu mọi việc trong nhà, chưa bao giờ phải tự mình đi siêu thị. Công việc công ty cũng đâu đến lượt anh ta bận lòng. Nay lần đầu chứng kiến cảnh chen lấn xô đẩy, anh ta không khỏi ngẩng đầu lên xem cho rõ sự tình.
Vừa nhìn thấy, anh ta đã không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Chen ngang dòng người là một gã thanh niên trạc hai mươi, mái tóc nhuộm xám bạc nổi bật giữa đám đông.
Đối thủ của cậu ta chính là Khúc Tích, người đã biến mất khỏi thế giới mấy ngày nay.
Kể từ hôm rời khỏi nhà họ Khúc, hai người không liên lạc với nhau.
Trong khoảng thời gian đó, Bùi Nghiêu cũng lấy cớ công việc nhắn tin cho Khúc Tích hai lần, nhưng cô không hồi âm.
Khúc Tích như biến thành một người khác, hoàn toàn vô cảm trước tiền bạc.
Bùi Nghiêu đang suy nghĩ miên man thì đám đông xếp hàng phía trước bỗng nhiên trở nên ồn ào.
Cậu thanh niên nhuộm tóc xám bạc thấy Khúc Tích không nhượng bộ, thái độ liền trở nên cứng rắn: "Tôi là VIP ở đây, biết VIP là gì không? Khách VIP đấy! Hiểu chưa?"
Khúc Tích nghe vậy liền bật cười:"Làm thẻ thành viên ở cửa hàng tiện lợi mà cũng khiến cậu thấy mình đặc biệt lắm à. Cậu tưởng mình là khách VIP chắc? Để tôi nói cho cậu hay, người khác muốn chen hàng trước mặt tôi thì đừng nói là khách VIP, dù có là chó Husky tôi cũng không cho."
Khúc Tích nói lớn tiếng đến mức vừa dứt lời, tất cả những người đang xếp hàng đều bật cười.
Cậu thanh niên cảm thấy mất mặt, mặt đỏ bừng lên.
Khúc Tích nói xong, liếc nhìn cậu thanh niên, nghiêm giọng dạy dỗ: "Còn trẻ mà đã muốn đi đường tắt, cậu không có chút chí tiến thủ nào à?"
Nghe Khúc Tích nói vậy, chàng trai trẻ vốn định lặng lẽ lui ra sau xếp hàng bỗng dưng khó chịu: "Chị gì ơi, em chỉ chen hàng thôi, sao lại lôi cả chí tiến thủ vào đây thế?"
Khúc Tích: "Đây gọi là nhìn qua sơ hở là biết ngay bản chất."
Cậu thanh niên: "..."
Khúc Tích nói xong, vừa đúng lúc đến lượt cô thanh toán.
Khúc Tích đặt túi lớn túi nhỏ lên quầy thu ngân, khoanh tay trước ngực, nhìn cậu thanh niên và nói:"Làm người phải thật thà, biết chưa? Chị đây này, dạo trước có một anh chàng nhà giàu ngu ngơ cứ bám riết muốn yêu đương, chị đây còn thẳng thèm để ý, từ chối luôn rồi".
Cậu thanh niên nhìn Khúc Tích, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Chuyện chị từ chối anh chàng nhà giàu ngốc nghếch thì liên quan gì đến tôi ạ?
Dứt lời, Khúc Tích thở phào nhẹ nhõm, dường như trút bỏ được gánh nặng tâm tư chất chứa bấy lâu.
Khúc Tích xả giận xong, phẩy tay với cậu thanh niên: "Đi xếp hàng đi."
Chứng kiến tài ăn nói của Khúc Tích, chàng thanh niên vừa bực tức vừa hổ thẹn, đành lặng lẽ lui xuống phía sau.
Khúc Tích đưa mắt dõi theo bóng cậu ta đang kiên nhẫn xếp hàng, ánh nhìn chất chứa nỗi lo lắng mơ hồ như thể sợ cậu ta sẽ tìm cách đi đường tắt.
Thấy cậu ta đã yên vị trong hàng, cô khẽ gật đầu hài lòng, định thu ánh nhìn lại thì bất chợt chạm phải đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý của Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu mấp máy môi: " Phú nhị đại "ngu ngơ" nhưng nhiều tiền á?"
Khúc Tích: "..."