Vài giây sau, Châu Dị trầm giọng nói: "Sao ông không hỏi ý kiến của cô ấy?"
Tần Trữ nhướn mày: "Hửm?"
Châu Dị trêu chọc: "Biết đâu cô ấy lại muốn "gặp riêng" ông để "tâm sự"?".
Tần Trữ im lặng, không đáp.
Không còn giữ khoảng cách như những lần gặp trước, Sầm Hảo chủ động bước tới bắt chuyện với Châu Dị và Khương Nghênh.
Khương Nghênh mỉm cười: "Dạo này có bận lắm không?"
Sầm Hảo cười nhẹ, đáp: "Cũng tạm ổn, không đến nỗi quá bận. Chỉ là dạo này có vài cuộc thi đang chuẩn bị tham gia".
Khương Nghênh: "Chúc cậu đạt được kết quả tốt."
Sầm Hảo cười rạng rỡ: "Cảm ơn nhé".
Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, Tần Trữ lặng lẽ bước theo Sầm Hảo.
Bước chân Tần Trữ và Sầm Hảo hòa quyện như một, Châu Dị khẽ mỉm cười khi thấy họ tiến về phía chiếc taxi: "Cô Sầm".
Sầm Hảo quay đầu lại: "Vâng".
Châu Dị mỉm cười, nói: "Tần Trữ tối nay có vẻ hơi quá chén, mong cô Sầm Hảo giúp đỡ để ý cậu ấy một chút".
Sầm Hảo nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chạm vào Tần Trữ đang tỉnh táo, rồi mỉm cười đáp: "Được ạ".
Châu Dị: "Cảm ơn nhé".
Sầm Hảo: "Không có gì."
Sầm Hảo vừa mở cửa xe, vừa quay sang Tần Trữ, nhẹ nhàng nói: "Anh vào trước đi".
Tần Trữ nhìn Sầm Hảo từ trên cao, ánh mắt chứa đựng điều gì đó khó tả, giọng anh khàn đi vì hơi men: "Ừm."
Tần Trữ chậm rãi cúi người vào xe, Sầm Hảo nhẹ nhàng đóng cửa lại cho anh, rồi nhanh nhẹn chạy sang bên kia, khẽ cúi đầu bước vào trong.
Tay Tần Trữ đặt trên đùi khẽ động, Sầm Hảo nghiêng người về phía trước, cất giọng trong trẻo: "Bác tài ơi, phiền bác cho cháu xuống khu Giai Hòa."
Tài xế: "Vâng."
Chiếc xe lướt êm trên phố, Sầm Hảo bất ngờ "hồ biến" ra một chiếc bình giữ nhiệt từ trong túi áo, đưa cho Tần Trữ với nụ cười tinh nghịch.
Tần Trữ nghi ngờ: "Hửm?"
Sầm Hảo: "Canh giải rượu."
Tần Trữ đón lấy bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm rồi khẽ gật đầu tán thưởng: "Ừm, vị ngon thật".
Tần Trữ chưa kịp nhấp ngụm thứ hai thì nghe Sầm Hảo thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay em nghe bạn cũ kể anh ta đã về quê rồi. Chắc từ nay sẽ không còn ai làm phiền em nữa."
Anh ta là ai?
Tất nhiên là chỉ người bạn trai cũ kia của Sầm Hảo.
Tần Trữ bất giác siết chặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay, giọng nói vẫn đều đều nhưng ánh mắt thoáng chút ưu tư: "Ngày mai... tôi chuyển đi rồi."
Sầm Hảo vẫn hồn nhiên chưa nhận ra tâm trạng của Tần Trữ, mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh nhiều vì đã luôn bên cạnh và chăm sóc em suốt thời gian qua."
Tần Trữ: "Ừm."
Nói xong, Tần Trữ cầm cốc giữ nhiệt trên tay lên uống một ngụm lớn canh giải rượu. Uống quá vội, anh bị sặc, ho sù sụ đến đỏ cả mặt.
Thấy vậy, Sầm Hảo hoảng hốt, vội đưa tay ra vỗ vỗ lưng cho Tần Trữ.
Tần Trữ phẩy tay ra hiệu mình không sao, giọng nói đã bình thường trở lại: "Từ mai anh không còn ở đây nữa, em có cần ai đó đến đón mỗi tối không?"
Sầm Hảo, "Không cần đâu, em tự bắt xe về được."
Tần Trữ: "Anh biết rồi."
Ở phía bên kia, sau khi tiễn Tần Trữ và Sầm Hảo rời đi, Châu Dị ngà ngà say, mượn hơi men dựa hẳn vào người Khương Nghênh.
Khương Nghênh bật cười trước trò mèo của Châu Dị, tinh nghịch vạch trần: "Anh đừng giả vờ say nữa, em biết tỏng rồi."
Châu Dị nheo mắt nói: "Rượu này thấm thật đấy".
Khương Nghênh khéo léo chuyển chủ đề: "Em thấy anh Tần Trữ hình như có ý với Sầm Hảo thì phải?".
Châu Dị thở dài, trầm ngâm: "Chắc chắn là có rung động rồi, nhưng lão Tần vốn quá lý trí. Đến lúc phải lựa chọn, không biết lão ta sẽ quyết định thế nào".
Khương Nghênh khẽ thở dài: "Mấy năm nay anh Tần Trữ đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi".
Nghe vậy, Châu Dị ôm Khương Nghênh vào lòng, dụi đầu vào hõm cổ cô làm nũng: "Vợ ơi, mấy năm nay anh cũng khổ lắm chứ bộ."
Khương Nghênh đưa tay ôm lại anh: "Châu Dị."
Châu Dị: "Hửm?"
Khương Nghênh nũng nịu: "Em muốn hoa hồng nở đỏ rực cả sân nhà mình vào mùa xuân tới".
Châu Dị khẽ cười: "Được."
Khương Nghênh hít một hơi, lại nói: "Châu Dị."
Giọng Châu Dị trầm ấm dễ nghe: "Ừ, anh đây".
Khương Nghênh mím môi, ánh mắt lấp lánh niềm mong đợi: "Hay là... mình làm đám cưới lại anh nhỉ? Em... em muốn được rước dâu đàng hoàng cơ".
Nghe Khương Nghênh nói, trái tim Châu Dị như thắt lại, vừa xót xa vừa hạnh phúc khôn nguôi: "Vợ yêu à..."
Trên đường về Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh lái xe, tay còn lại bị Châu Dị nắm chặt không rời.
Khương Nghênh lái xe bằng một tay, tay kia vẫn bị Châu Dị nắm chặt. Cô cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh với ánh mắt trìu mến.
Lần thứ n bị Khương Nghênh "bắt quả tang", Châu Dị bật cười trêu lại: "Giám đốc Khương ơi, có cảm giác như đang bao nuôi "phi công trẻ" không?".
Khương Nghênh mỉm cười tinh nghịch, mắt lấp lánh: "Có chứ, mà còn là loại siêu cấp khó chiều nữa cơ".
Một tiếng sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.
Khương Nghênh dừng xe tắt máy, đang định xuống thì Châu Dị lên tiếng: "Em vào nhà trước đi, anh gọi cho lão Bùi chút đã."
Khương Nghênh khẽ cười, dịu dàng đáp: "Em đợi anh cùng vào."
Nghe vậy, Châu Dị hé môi cười, rút điện thoại ra gọi ngay cho Bùi Nghiêu.
Vài giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên quen thuộc.
Nhưng chưa kịp đổ chuông thì đầu dây bên kia đã vội vã tắt máy.
Nghe tiếng tút tút báo máy bận, Châu Dị đưa điện thoại lên nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Lúc này, Bùi Nghiêu đứng lặng lẽ trước biệt thự nhà họ Khúc, làn khói thuốc vấn vít quanh anh như nỗi lòng rối bời.
Khúc Tích vừa bước vào nhà, tay trong tay với vị giáo sư trẻ lịch lãm.
Xuống xe, Khúc Tích ngập ngừng giây lát, đôi má ửng hồng. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với người kia dường như kéo dài vô tận, để rồi chia tay trong sự lưu luyến khôn nguôi.
Bùi Nghiêu hút xong điếu thuốc, hạ cửa kính xe ném tàn thuốc ra ngoài.
Vài phút trôi qua trong im lặng, anh đưa tay lướt trên màn hình điện thoại, tìm kiếm cái tên quen thuộc. Một thoáng do dự rồi quyết định, anh nhấn nút gọi,
"Tiếng chuông kết thúc, giọng nói trong trẻo của Khúc Tích vang lên, pha chút vui tươi và bất ngờ: "Tổng giám đốc Bùi gọi điện cho em có chuyện gì thế ạ?
"Giọng nói vui vẻ của Khúc Tích như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Bùi Nghiêu nghiến răng, gằn từng tiếng: "Ra đây ngay!".
Khúc Tích: "Hửm?"
Bùi Nghiêu: "Tôi đang ở trước cửa nhà em."