Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh sáng chói lòa, tay cầm dao của tên đàn ông khựng lại, theo bản năng nheo mắt.

Ngay sau đó, Vu Chính vốn đã thoi thóp bỗng nhiên co chân đá mạnh vào gáy hắn ta. Tên kia choáng váng, chửi thề một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cú đá này của Vu Chính đã dồn hết toàn bộ sức lực.

Nhìn tên đàn ông nằm bất động trên đất, Vu Chính thở phào nhẹ nhõm, cùng với tiếng ồn ào từ ngoài con hẻm, anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Khi Vu Chính tỉnh lại, anh đã nằm trên giường bệnh.

Cả người bị băng bó kín mít, chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến anh đau nhức đến tận xương tủy.

Mắt Vu Chính sưng húp, tầm nhìn chỉ còn lại một khe hẹp, cộng thêm máu tụ khiến anh nhìn mọi thứ không được rõ ràng.

Anh đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng mờ ảo đang đứng bên cửa sổ.

"Cận Bạch."

Vu Chính thử lên tiếng, giọng khàn đặc.

Cận Bạch đang cúi đầu nhắn tin, nghe thấy tiếng anh, cậu ta quay đầu lại: "Anh tỉnh rồi à?"

"Ừm."

Cận Bạch cất điện thoại, bước đến gần, cười nhạt: "Bác sĩ Vu, từ hôm nay trở đi, hình tượng của anh trong lòng em bỗng chốc trở nên cao lớn hẳn."

Vu Chính nhíu mày: "Cái gì?"

"Anh thật sự quá ngầu! Năm xưa Gia Cát Lượng cũng chỉ là dùng mưu kế, còn anh lại lấy văn đấu võ, hơn nữa còn là trong tình huống biết rõ mình yếu thế hơn, tinh thần này thật đáng để người khác kính nể!"

Vu Chính: "..."

Cận Bạch nói xong, cúi đầu cười toe toét: "Ngầu, thật sự rất ngầu!"

Vu Chính nhìn Cận Bạch đang tiến lại gần, cười nói: "Cậu cứu tôi à?"

Sắc mặt Cận Bạch hơi thay đổi, đứng thẳng người: "Đúng vậy, nửa đêm rảnh rỗi không có việc gì làm, coi như là tìm niềm vui."

Nói rồi, cậu ta tùy tiện kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, đá đá vào chân giường của Vu Chính: "Cần tìm hộ lý cho anh không?"

"Không phải cậu đang rảnh rỗi sao? Ở lại chăm sóc tôi, coi như là tìm niềm vui đi."

"Bây giờ em không rảnh nữa."

"Thật sao?" Vu Chính khẽ cười.

Vu Chính lớn hơn Cận Bạch nhiều tuổi, trêu chọc cậu ta cũng giống như trêu chọc trẻ con.

Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Vu Chính, Cận Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Vừa nãy em nên định vị điện thoại của anh muộn một chút, báo cảnh sát muộn một chút, để anh bị người ta đánh chết luôn đi!"

Vu Chính mỉm cười, không nói gì.

Thấy anh im lặng, Cận Bạch ngả người ra sau: "Anh đắc tội với ai vậy?"

"Lục Mạn." Vu Chính thành thật khai báo.

Cận Bạch nghe vậy khựng lại, nhớ đến những lời đồn đại về Vu Chính, nhíu mày hỏi: "Vì người... bạn kia của anh?"

"Ừm."

Cận Bạch im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi: "Tình nghĩa thật sâu nặng!"

Vu Chính: "..."

Cuối cùng, Cận Bạch cũng không tìm hộ lý cho Vu Chính, cậu ta vừa ra khỏi phòng bệnh, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại cho Khương Nghênh.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Cận Bạch thuật lại tình hình của Vu Chính cho Khương Nghênh nghe.

"Bây giờ Vu Chính thế nào rồi?" Khương Nghênh lo lắng hỏi.

"Chưa chết, vẫn còn thở." Cận Bạch đáp tỉnh bơ.

"Bị thương nặng không?"

"Có thể không nặng sao? Đối phương là vệ sĩ được huấn luyện bài bản, anh ấy chỉ là một bác sĩ tâm lý yếu đuối, chẳng khác nào trứng chọi đá." Cận Bạch cười nhạo.

Nói xong, không đợi Khương Nghênh lên tiếng, cậu ta lại nói tiếp: "Nhưng mà chị cũng đừng có thương hại anh ấy. Người xưa có câu, đáng thương ắt có chỗ đáng trách, đều là do anh ấy tự chuốc lấy cả."

Khương Nghênh bật cười: "Vu Chính chọc giận cậu rồi à?"

"Không có."

"Nghe giọng điệu của cậu không giống lắm."

Cận Bạch hậm hực, không nói gì.

Thấy vậy, Khương Nghênh cười hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là em cứ nghĩ bọn em quen biết nhau lâu như vậy, lại hay giúp đỡ lẫn nhau, chắc chắn là bạn bè rồi, ai ngờ người ta căn bản không coi em ra gì."

Khương Nghênh: "..."

Vừa dứt lời, Cận Bạch cảm thấy bản thân nói năng có chút hẹp hòi, đưa tay gãi đầu: "Thực ra cũng chẳng có gì, dù sao nếu không phải vì chị, em cũng chẳng quen biết anh ấy."

"Cậu có nghĩ đến khả năng anh ấy cố ý nói như vậy vì sợ cậu bị liên lụy không?"

Cận Bạch im lặng.

Khương Nghênh và Cận Bạch nói chuyện điện thoại hơn nửa tiếng, trước khi cúp máy, cô dặn dò cậu ta chăm sóc Vu Chính cẩn thận.

Kết thúc cuộc gọi, Khương Nghênh cầm điện thoại trầm tư.

Châu Dị nhìn thấy, liền hỏi: "Vu Chính xảy ra chuyện gì sao?"

"Ừm, Lục Mạn ra tay."

Châu Dị cười lạnh: "Thật sự là không biết hối cải."

Anh vừa dứt lời, Khương Nghênh đã mỉm cười: "Ngày mai em sẽ giao chiếc USB Vu Chính đưa cho cảnh sát."

"Em đừng ra mặt, để Tiểu Cửu đi, vừa hay ngày mai lũ cáo già ở Tập đoàn Châu thị cũng bắt đầu hành động, em cứ việc ngồi xem kịch là được."

"Lục Mạn gây ra nhiều vụ án mạng như vậy, tử hình còn quá nhẹ nhàng cho bà ta."

"Làm sao Châu Hoài An nỡ để bà ta chỉ nhận án tử hình." Giọng nói Châu Dị lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK