Một lát này kéo dài đến mười mấy phút.
Mười mấy phút sau, Khúc Tích mở cửa. Khương Nghênh nhìn cô, rồi nhìn xuống cách ăn mặc của cô, không khỏi nhướn mày, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Thời tiết nóng như vậy, Khúc Tích lại mặc áo dài tay quần dài, cổ còn quấn thêm một chiếc khăn voan.
Cách ăn mặc này không thể nói là khác người, chỉ có thể nói là... kỳ quặc.
Khúc Tích thấy Khương Nghênh nhìn mình với vẻ mặt nghi ngờ, hơi mất tự nhiên nói, "Đi thôi."
Khương Nghênh, "Thời tiết nóng như vậy, bà chắc chắn muốn mặc bộ này sao?"
Khúc Tích đưa tay chỉnh lại chiếc khăn voan trên cổ, "Tôi không nóng, tôi thấy hơi lạnh."
Nói xong, Khúc Tích không đợi Khương Nghênh đáp lại, tự mình đi xuống lầu.
Khương Nghênh nhìn theo bóng lưng cô vài giây, rồi lên tiếng, "Khúc Tích."
Khúc Tích dừng bước quay đầu lại, "Hả?"
Khương Nghênh mỉm cười, "Có phải là Bùi Nghiêu..."
Nói rồi, Khương Nghênh đưa tay chỉ vào cổ mình.
Chuyện giữa người lớn, chỉ cần một chút là hiểu.
Mặt Khúc Tích lập tức đỏ bừng, "..."
Khương Nghênh khẽ cười, "Không sao, chúng tôi đều hiểu, không ai cười bà đâu, ở đây cũng không gặp người quen, bà không cần phải che chắn kín mít như vậy."
Đối mặt với lời an ủi của Khương Nghênh, mặt Khúc Tích càng đỏ hơn, "Không sao, tôi không nóng."
Nói xong, Khúc Tích vội vàng xuống lầu.
Cách ăn mặc của Khúc Tích, dù xuất hiện ở đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Vừa xuống lầu đã thu hút ánh nhìn của ba người đàn ông trong phòng khách.
Ngoại trừ Bùi Nghiêu, người gây ra chuyện này, đang lúng túng không dám nhìn cô, thì cả Châu Dị lẫn Thorne đều nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Đặc biệt là Thorne, tuy sự nghiệp khá thành công, được nhiều người mến mộ, nhưng anh ta chưa từng trải chuyện tình ái.
Nhìn thấy cách ăn mặc của Khúc Tích, không khỏi tò mò hỏi, "Khúc tiểu thư bị ốm à?"
Nghe Thorne hỏi, Khúc Tích giật giật khóe miệng, cố gắng đáp, "Hì hì, hơi... cảm nhẹ."
Thorne nghi ngờ, "Thời tiết nóng như vậy sao lại bị cảm?"
Khúc Tích cười gượng gạo, "Chắc là do thể chất tôi không tốt lắm."
Thorne nghe vậy gật đầu, nhiệt tình hỏi, "Cần đi khám bác sĩ không?"
Khúc Tích, "Không cần, tối nay tôi tự mua thuốc cảm uống, ra mồ hôi là khỏi."
Thorne vốn không thân thiết với Khúc Tích, thấy cô nói vậy cũng không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò đầu bếp tối nay làm riêng cho cô một bữa tối thanh đạm.
Khúc Tích liên tục cảm ơn, cuối cùng quay đầu nhìn Bùi Nghiêu với nụ cười gượng gạo.
Bùi Nghiêu bắt gặp ánh mắt của Khúc Tích, toàn thân run lên, quay sang nhìn Châu Dị, "Châu Dị, vừa nãy lão Tần gọi điện cho ông nói gì vậy?"
Châu Dị trêu chọc, cố ý "Hửm?" một tiếng.
Bùi Nghiêu đưa tay lên miệng, giả vờ ho khẽ rồi nói nhỏ với Châu Dị: "Cứu tôi với."
Châu Dị cười khẽ, cũng nhỏ giọng đáp lạ: "Lúc đó sao không nghĩ đến hậu quả?"
Bùi Nghiêu thành thật trả lời, "Không nhịn được."
Châu Dị trêu chọc, "Lần nào ông cũng không nhịn được."
Bùi Nghiêu không phản bác, "Khó... nhịn."
Nghe vậy, Châu Dị nhìn Bùi Nghiêu đầy ẩn ý, rồi mở đường cho anh ta: "Lão Tần nói định đến quê nhà của Sầm Hảo một chuyến."
Bùi Nghiêu giả vờ ngạc nhiên, "Lại đi?"
Châu Dị cười khẩy, "Không đi thì làm sao? Lão Tần đâu có số hưởng như ông."
Nói xong, Châu Dị dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu, "Đôi khi tôi thật sự rất ngưỡng mộ ông, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió."
Bùi Nghiêu, "Cũng không hẳn."
Châu Dị cười hỏi, "Vậy ông nói xem, trong đời ông có chuyện gì không thuận lợi?"
Bùi Nghiêu thẳng thắn, "Cầu hôn."