Khúc Tích thực sự rất bình tĩnh, không phải giả vờ.
Dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, thủ đoạn nào mà chưa từng thấy, chiêu trò hôm nay đối với cô mà nói, chẳng là gì cả.
Bị bắt cóc mà không bị giết ngay, chứng tỏ chúng không định lấy mạng họ.
Giết người diệt khẩu còn dễ hơn là bắt cóc.
Khúc Tích nói xong, người đàn ông mặc đồ đen nhìn cô, không nói gì.
Khúc Tích mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, ông chủ của các anh có việc muốn nhờ Bùi Nghiêu giúp đỡ."
Tên mặc đồ đen nhíu mày nhìn cô, vẫn im lặng.
Khúc Tích chớp mắt nhìn anh ta: "Anh không tò mò làm sao tôi đoán được à?"
Tên mặc đồ đen mím chặt môi, tiếp tục im lặng.
Khúc Tích mỉm cười: "Đúng là có tố chất nghề nghiệp của kẻ bắt cóc, kiệm lời ghê."
Nghe Khúc Tích liên tục khiêu khích, tên áo đen tức nghẹn họng.
Bên kia, Bùi Nghiêu và Châu Dị lái xe đến nhà họ Vạn.
Bùi Nghiêu lấy một cây gậy bóng chày từ cốp xe ra, hùng hổ xông vào.
Châu Dị ngăn anh ta lại, giật lấy cây gậy, rồi nhét một điếu thuốc vào miệng anh ta: "Bình tĩnh nào."
Bùi Nghiêu tức giận: "Chuyện này mà bình tĩnh được sao?"
Châu Dị quay người, ném cây gậy bóng chày vào xe mình, rồi lấy bật lửa ra châm cho Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu nhíu mày nhìn anh: "Châu Dị, ông..."
Châu Dị trầm giọng nói: "Hút điếu thuốc trước đã."
Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, không hiểu ý anh ta là gì, cố kìm nén, nghiến răng châm một điếu thuốc.
Hít một hơi thật sâu, Bùi Nghiêu thấy lòng bình tĩnh hơn đôi chút.
Châu Dị cất bật lửa, trầm giọng hỏi: "Ông nghĩ Vạn Tiêu là kẻ bắt cóc dì và Khúc Tích? Ông có bằng chứng không?"
Bùi Nghiêu tức giận: "Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?"
Châu Dị: "Ông có bằng chứng không?"
Bùi Nghiêu: "Chuyện này cần bằng chứng gì nữa, dạo này chúng ta chỉ đắc tội với mỗi hắn, ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa?"
Châu Dị bình tĩnh nhìn Bùi Nghiêu, không hề nóng vội: "Phải, tôi cũng biết là hắn, nhưng vấn đề là, chúng ta không có bằng chứng."
Bùi Nghiêu: "..."
Đây là xã hội pháp trị, họ đều là doanh nhân làm ăn chân chính.
Không có bằng chứng mà xông vào nhà người khác là hành vi gây rối trật tự.
Nếu Vạn Tiêu báo cảnh sát, người thiệt chính là họ.
Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu trầm mặt: "Vậy ông nói phải làm sao?"
Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu: "Ông hút xong điếu thuốc này đã, tôi sẽ nói cho ông biết."
Bùi Nghiêu nhíu mày, tức giận không biết trút vào đâu, nhưng vẫn nghe lời Châu Dị, cúi đầu hút thuốc.
Hút xong điếu thuốc, chưa để Bùi Nghiêu lên tiếng, Châu Dị đã nói trước: "Bình tĩnh lại chưa?"
Bùi Nghiêu quay đầu, nhả khói thuốc: "Ừ, đỡ hơn nhiều rồi."
Châu Dị: "Tôi biết ông lo lắng cho dì và Khúc Tích, nếu là tôi, có lẽ tôi còn không bình tĩnh được như ông, nhưng 'người trong cuộc thì khó nhìn rõ', lúc này ông càng không thể rối trí, ông nghĩ xem, mục đích Vạn Tiêu bắt cóc dì và Khúc Tích là gì?"
Bùi Nghiêu hít một hơi: "Vì Vạn Hằng."
Châu Dị lạnh lùng nói: "Vì vậy, hắn ta sẽ không làm gì dì và Khúc Tích, ít nhất là hiện tại."
Bùi Nghiêu nghiến răng: "Nếu hắn ta dám động đến một sợi tóc của mẹ tôi và Khúc Tích, tôi nhất định sẽ giết hắn."
Châu Dị khẽ cười: "Không cần ông ra tay, tôi và lão Tần sẽ thay ông làm."
Nói xong, Châu Dị vỗ vai Bùi Nghiêu: "Lát nữa vào trong, dù Vạn Tiêu có nói gì, ng cũng phải bình tĩnh, ông càng lo lắng, hắn ta càng được nước lấn tới."
Bùi Nghiêu: "Yên tâm, bây giờ tôi đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, tôi muốn xem xem tên khốn Vạn Tiêu đó muốn làm gì."
Châu Dị chế giễu: "Chó cùng rứt giậu thôi, đáng tiếc, hắn ta không phải là con chó giỏi, bức tường này e là hắn ta không thể nào vượt qua được."
Vài phút sau, Châu Dị và Bùi Nghiêu xuất hiện ở phòng khách nhà họ Vạn.
Vạn Tiêu ngồi giữa ghế sofa, pha trà cho hai người, ra vẻ ta đây: "Vừa nghe nói, Bùi phu nhân và Khúc tổng bị bắt cóc phải không?"