Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nghiêu vốn đã hài hước sẵn rồi, lại thêm màn miêu tả sống động như thật này nữa.

Đã thành công chuyển hóa vẻ lạnh lùng trong mắt Châu Dị thành ý cười.

Châu Dị trêu chọc: "Thật không?"

Bùi Nghiêu: "Chuyện này tôi lừa ông làm gì?"

Nói xong, để chứng minh lời mình nói là thật, Bùi Nghiêu hất hàm về phía Châu Dị: "Nếu ông không tin, bây giờ gọi điện cho lão Tần hỏi xem lão ta đang làm gì."

Châu Dị mỉm cười, dưới ánh mắt của Bùi Nghiêu, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tần Trữ.

Chuông reo vài giây, Tần Trữ bắt máy, giọng trầm thấp lạnh lùng: "Sao thế?"

Nghe giọng nói lạnh như băng của Tần Trữ, Châu Dị biết Bùi Nghiêu không nói dối.

Trong mắt Châu Dị hiện lên ý cười: "Đang bận à?"

Tần Trữ lạnh lùng nói: "Không, có việc thì nói."

Châu Dị nghiêm túc nói: "Tôi định đi hưởng tuần trăng mật với Nghênh Nghênh, nếu công ty có việc gì thì ông giúp đỡ nhé."

Tần Trữ ngồi trong xe, kéo cà vạt xuống: "Ừ, nếu có việc gì thì bảo lão Trần gọi cho tôi."

Châu Dị nói một câu chí mạng: "Lão Trần chắc không có thời gian đâu, hai ngày nữa cậu ấy phải tham gia một chương trình giải trí với Nhậm Huyên."

Tay Tần Trữ đang kéo cà vạt khựng lại, nhận ra điều gì đó, liền mắng: "Có phải lão Bùi nói gì với ông rồi không?"

Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu, hiếm khi không bán đứng cậu ta: "Không, lão Bùi làm sao vậy?"

Châu Dị vừa dứt lời, Tần Trữ liền cười khẩy: "Nếu lão Bùi không nói gì với ông, tôi đây đổi họ theo ông."

Châu Dị trêu chọc: "Châu Trữ? Nghe cũng hay đấy chứ."

Châu Dị đang nói chuyện phiếm với Tần Trữ thì cửa xe phía sau đột nhiên mở ra, Sầm Hảo mặc váy trắng bước lên xe.

Tần Trữ nhìn Sầm Hảo qua gương chiếu hậu, trầm giọng hỏi: "Hôm nay đi đâu?"

Sầm Hảo nghiêng người nói: "Quán trà Đoạn Thị."

Tần Trữ: "Được."

Nói xong, Tần Trữ chào tạm biệt Châu Dị, định cúp máy.

Nhưng chưa kịp để Tần Trữ cúp máy, trong xe vang lên giọng nói đáng ghét của Bùi Nghiêu: "Cô Sầm, đối tượng xem mắt hôm nay làm nghề gì vậy?"

Sầm Hảo nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Nhân... nhân viên văn phòng bình thường."

Bùi Nghiêu nói lớn: "Nhân viên văn phòng bình thường tốt mà, hơn hẳn mấy người làm luật sư, suốt ngày đắc tội với người khác, tối ngủ còn lo bị ám sát."

Sầm Hảo: "..."

Tần Trữ: "Cút!"

Tần Trữ nói xong, liền cúp máy.

Trong xe im lặng một lúc, Tần Trữ gõ ngón tay lên vô lăng, bình tĩnh nói: "Ngồi lên ghế trước đi."

Sầm Hảo nắm chặt váy, im lặng không nói.

Một lúc sau, khi Tần Trữ nghĩ rằng Sầm Hảo đã bị mình dọa sợ thì cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên ngắm cảnh.

Tần Trữ: "??"

Khoảng nửa phút sau, Sầm Hảo mỉm cười: "Lái xe đi, muộn rồi, bố em nói người này rất tốt, nho nhã lịch sự, ôn hòa, bảo em đừng đến muộn."

Tần Trữ nhìn Sầm Hảo qua gương chiếu hậu, cười hỏi: "Giờ em không sợ anh chút nào nữa à?"

Sầm Hảo quay đầu lại, mặc dù lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên mặt không hề có chút sợ hãi: "Ông nội Tần bảo anh tránh xa em ra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK