Châu Dị mỉm cười đáp lại và nói "cảm ơn" một cách hờ hững.
Trong gió lạnh, Lục Mạn nghe thấy Châu Dị cảm ơn, hơi kéo chặt áo khoác:
"Dị, trước đây đúng là dì đã làm nhiều chuyện có lỗi với cháu và Nghênh Nghênh, dì xin lỗi hai đứa.”
Châu Dị:
“Dì quá lời rồi.”
Lục Mạn:
“Tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chúng ta cùng mục tiêu đối phó Châu Hoài An.”
Châu Dị cười không trả lời.
Lục Mạn không phải là người sáng suốt, sở dĩ bà ta đi theo anh chỉ là thể hiện lòng tốt.
Mục tiêu đã đạt được nên cũng không ở lại lâu, nói vài câu vui vẻ rồi rời đi.
Nhìn Lục Mạn đi vào, Châu Dị cười lạnh, đưa tay từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc chuẩn bị hút, anh dừng lại, búng nhẹ trên đầu ngón tay.
Giây tiếp theo, anh ném cả bao thuốc lá vào thùng rác ven đường.
Châu Dị cúi người lên xe, Khương Nghênh quay đầu nhìn anh:
“Lục Mạn muốn gì ở anh?”
Châu Dị cười lạnh nói:
"Thể hiện thiện ý của bà ta, bà ấy bảo là cô nhi viện sẽ không bị phá bỏ, nói là kẻ thù của kẻ thù là bạn.”
Khương Nghênh cười mỉa mai:
“Bà ta quả thực thông minh hơn Châu Hoài An.”
Châu Dị:
"Cũng chỉ là khôn vặt, không đáng nhắc."
Xe chạy chậm rãi, Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh:
"Tiếp theo Châu Gia sẽ náo loạn dữ lắm đấy.”
Khương Nghênh:
“Lục Mạn không thể chỉ dựa vào năng lực của mình mà đạt tới trình độ này, nhất định phải có người đứng sau bà ấy.”
Châu Dị nhướng mày:
“Em nghi ngờ ai?”
Khương Nghênh:
"Châu tam gia."
Châu Dị bất đắc dĩ cười nói:
"Mặc kệ sau lưng bà ta là ai, hiện tại bà ta cũng không có năng lực đối phó với chúng ta.”
Khương Nghênh hơi mím môi:
"Ừ."
Cả hai người đều có suy nghĩ của riêng mình và trong phần tiếp theo của cuộc hành trình, cả hai đều không nói gì.
Một giờ sau, xe tới Thủy Thiên Hoa Phủ.
Châu Dị và Khương Nghênh xuống xe, Châu Dị đứng ở ngoài xe nhìn Tiểu Cửu:
"Sai người đưa chiếc xe của tôi đi sửa chữa đi.”
Tiểu Cửu: "Dạ."
Châu Dị nói xong, cùng Khương Nghênh sóng vai đi vào trong hoa viên.
Lúc này, Tô Dĩnh và chị Trương đều ngủ say, hai người thay giày ở cửa rồi lặng lẽ đi lên lầu.
Đi vào phòng ngủ, Khương Nghênh còn chưa kịp bật đèn, Châu Dị đã ép cô vào bức tường bên cửa.
Khương Nghênh ngẩng đầu, Châu Dị nhìn cô từ trên cao, hạ giọng nói:
"Vợ, tâm trạng em không tốt.”
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị cười nói:
"Hơn nữa, em còn có ý giấu anh."
Khương Nghênh: "..."
Hai người một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, nhìn nhau mấy giây, Khương Nghênh nhếch môi nói:
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Châu Dị:
"Anh không tin."
Cô đối mặt với anh với sắc mặt không đổi:
"Thật mà."
Châu Dị chống tay lên tường, gõ nhẹ đầu ngón tay:
“Bà xã, anh đã nói với em rồi, anh sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện em muốn giấu anh. Nhưng loại chuyện này chỉ giới hạn ở những chuyện nằm trong khả năng xử lý của em thôi.”
Khương Nghênh:
“Sao anh biết chuyện này nằm ngoài khả năng xử lý của em?”
Châu Dị cúi người:
“Em không biểu lộ cảm xúc của mình, nhưng tất cả đều thể hiện trong đáy mắt em.”
Châu Dị nói, dừng một chút rồi nói tiếp:
"Đặc biệt là khi em về nhà thả lỏng cảnh giác, trong mắt em đều hiện rõ những gì em đang suy nghĩ."
Nghe Châu Dị phân tích, Khương Nghênh trầm mặc, không cách nào phản bác.
Kết hôn với một người hiểu rõ bạn như lòng bàn tay sẽ thế nào?
Khương Nghênh đã có một sự hiểu biết sâu sắc vào thời điểm này.
Về cơ bản nó có thể được tóm tắt trong năm từ: không có quyền riêng tư.
Châu Dị nói xong, nhìn chằm chằm Khương Nghênh.
Khương Nghênh móc đầu ngón tay vào cổ áo Châu Dị rồi kéo xuống, cô kiễng chân cắn vào yết hầu:
"Cho em một chút không gian riêng tư."
Yết hầu Châu Dị chuyển động, bàn tay đang chống trên tường rơi xuống eo Khương Nghênh, anh ôm lấy eo cô ấn mạnh, ép chặt cô vào người anh, khàn giọng nói:
“Trước sự an toàn của em thì dùng sắc… quyến rũ anh là vô ích.”
Khương Nghênh nghe vậy, động tác có chút giật mình, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
Nhận thấy Khương Nghênh đã dừng lại, Châu Dị cụp mắt xuống:
"Hả?"
Khương Nghênh phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, đặt chân xuống, cố ý nói:
"Nếu dùng sắc... cám dỗ không có tác dụng thì thôi vậy.”
Châu Dị đưa đầu lưỡi chạm vào má, cười khàn:
"Khích tướng à?"
Khương Nghênh lắc đầu:
"Không phải, lời từ tận đáy lòng."
Những ngón tay thon dài của Châu Dị chọc vào góc quần áo của Khương Nghênh, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:
"Chuyện nào ra chuyện đó."
Giọng Châu Dị trầm thấp, từ tính dễ nghe.
Vòng eo của Khương Nghênh cong lên theo cái siết tay của anh:
"Anh Dị.”
Châu Dị há miệng, ngậm lấy dái tai Khương Nghênh, nhẹ nhàng cắn vào:
“Gọi anh là chồng đi.”