Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Nghênh không biết liệu đó có phải là tình yêu bình đẳng hay không.

Nhưng Khương Nghênh có giới hạn của riêng mình.

Nghĩa là, dù có yêu thương đến đâu, dù người kia có tốt với mình đến đâu, mình cũng sẽ không bao giờ ỷ lại hay dựa dẫm vào người kia.

Cho dù không thể trở thành áo giáp của người ấy, thì mình cũng không muốn trở thành gánh nặng của người ấy.

Suy cho cùng, cuộc đời còn dài và có nhiều biến số, không ai có thể đảm bảo rằng một người sẽ luôn giữ người khác trong trái tim mình.

Khi xe tới Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Khi xe mới chạy, cô vẫn còn trò chuyện với Châu Dị.

Dần dần, xe chạy chậm, khi cô dần say khướt, cộng với hệ thống sưởi trong khá ấm nên cô không cưỡng lại cơn buồn ngủ.

Khi xe dừng lại, Châu Dị tháo dây an toàn của mình, sau đó nghiêng người tháo dây cho Khương Nghênh.

Trước khi xuống xe, anh cởi áo khoác khoác lên tay.

Khi Châu Dị mở cửa ghế phụ, một cơn lạnh tràn vào trong xe.

Khương Nghênh rụt cổ lại theo bản năng, ngay sau đó một chiếc áo khoác che mặt cô, Châu Dị khom lưng bế cô lên.

Thân người chợt lơ lửng trên không, Khương Nghênh vô thức giãy dụa vài cái, đưa tay gỡ bỏ chiếc áo che mặt, nhưng Châu Dị ngăn lại.

"Em đừng gỡ. Em sưởi cả quãng đường nên ra mồ hôi rồi.”

Nghe thấy giọng nói của Chu Dị, Khương Nghênh không kéo áo khoác nữa mà nói nhỏ:

"Che kín khó chịu quá."

Châu Dị hạ giọng:

"Em ngoan đi, chịu khó chút."

Sau khi vào nhà, Châu Dị bồng Khương Nghênh đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ.

Sau khi vào cửa, Châu Dị cẩn thận đặt Khương Nghênh lên giường, cởi áo khoác, mỉm cười với cô:

“Đứng lên rửa mặt nhé?”

Khương Nghênh mở mắt rồi nhắm lại, cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức:

"Lát nữa đi."

Châu Dị cười thầm trong miệng:

"Lát nữa rồi em lười luôn?"

Khương Nghênh mím môi, với tay lấy chiếc áo khoác Châu Dị vừa cởi ra, lại che mặt lại.

Châu Dị thấy vậy bất đắc dĩ mỉm cười, ngồi xổm xuống cởi giày cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh:

"Châu Dị."

Lòng bàn tay ấm áp của Châu Dị đặt lên mắt cá chân cô: "Hả?"

Khương Nghênh:

“Ngủ ngon.”

Châu Dị khựng lại, cười nói:

"Ừ, chúc em ngủ ngon."

Khương Nghênh nói “ngủ ngon” rồi cô ngủ say, Châu Dị cởi giày giúp cô lại giúp cô tẩy trang, mặc áo ngủ vào.

Trong suốt quá trình, Khương Nghênh rất hợp tác, thỉnh thoảng chỉ cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Sáng hôm sau.

Cả đêm Khương Nghênh ngủ rất ngon.

Buổi sáng khi cô thức dậy, Châu Dị ôm cô từ phía sau, cả cơ thể đều nằm trong vòng tay anh.

Khương Nghênh hơi mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm qua Châu Dị không kéo rèm, chỉ có một tấm rèm mỏng.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, tấm rèm mỏng này phát huy tác dụng, che ánh sáng chói mắt và chỉ lưu lại hơi ấm.

"Chào vợ."

Khương Nghênh đang chìm trong suy nghĩ thì giọng nói từ tính và dễ chịu của Châu Dị vang lên sau lưng cô.

Khương Nghênh sững lại một chút rồi đáp:

"Chào buổi sáng."

Châu Dị cúi đầu hôn lên vai cô, bàn tay đặt trên eo cô ôm lấy mu bàn tay cô, hai chiếc nhẫn tình cờ chồng lên nhau:

"Buổi sáng thế này thật hạnh phúc.”

Khương Nghênh nhoẻn miệng cười, Châu Dị không nhìn thấy.

Khoảng thời gian này thực sự rất đẹp, đẹp như thể đánh cắp từ năm tháng vậy.

Hai người ôm nhau tận hưởng giây phút bình yên này, Châu Dị nói với chất giọng biếng nhác:

"Vợ, Tết Nguyên đán năm nay chúng ta đi du lịch nhé."

Ánh mắt Khương Nghênh dồn vào bàn tay đang siết chặt của hai người:

"Hả?"

Châu Dị ôm Khương Nghênh chặt hơn một chút, nói:

“Bù trăng mật.”

Khương Nghênh:

“Trăng mật mà cũng bù ư?”

Châu Dị giọng đùa giỡn:

"Chúng ta kết hôn trước, yêu sau nên bù trăng mật cũng đâu có gì là lạ?"

Khương Nghênh: Không thể nào phản bác.

Hai người nằm trên giường một lúc, tắm rửa rồi cùng nhau ăn sáng.

Ăn tối xong, Khương Nghênh ngồi xe Châu Dị đến công ty, trợ lý Trần giúp cô lấy xe từ bệnh viện.

Sau một đêm lên men, gần như mọi dư luận đều hướng về Chúc Kha.

Đặc biệt kể từ hai giờ sáng đêm qua, Chúc Kha “diễn say rượu” ở hộp đêm, đã chiếm được cảm tình của rất nhiều người.

Khương Nghênh vừa bước vào văn phòng, Kiều Nam đã lấy máy tính bảng cho Khương Nghênh xem tin tức.

[Chúc Kha thật sự là một người đáng thương!!]

[Chúc Kha đừng buồn, anh xứng đáng gặp được người tốt hơn!]

[Chứng thực rồi, chắc chắn là Thiệu Hạ từ bỏ anh vì tiền đồ.]

[Mặc dù tôi là phụ nữ nhưng lần này tôi đứng về phía Chúc Kha.]

Kiều Nam:

“Thích Hạo vừa gọi điện tới, nói hôm nay đoàn làm phim của Thiệu Hạ đã dừng phân cảnh của cô ấy.”

Khương Nghênh trả lại máy tính bảng cho Kiều Nam:

"Được rồi, để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày đi."

Kiều Nam cầm lấy máy tính bảng, cúi đầu lật qua hai trang:

“Chị Khương, tại sao cái người biết chuyện kia vẫn chưa tiết lộ về Chúc Kha? Liệu có phải anh ta không muốn gây chuyện nên không hành động gì không?”

Khương Nghênh tự tin nói:

"Muộn nhất là đến chín giờ rưỡi."

Kiều Nam khó hiểu:

"Sao lại chín giờ rưỡi?"

Khương Nghênh:

"Thời điểm tốt nhất để xào tin bê bối là chín giờ sáng, tám giờ tối."

Đúng như Khương Nghênh dự đoán, bắt đầu từ 8 giờ 50, liên tục những tài khoản ảo bắt đầu tung dưa.

Vào lúc 9 giờ, một số người có ảnh hưởng trên weibo đã đặt ra câu hỏi.

Vào lúc 9 giờ 30, hai tạp chí tin dưa đã tung ra những bức ảnh thân mật của Chúc Kha và doanh nhân nữ.

Khoảng mười giờ sáng, Khương Nghênh đang trò chuyện với Kiều Nam về việc sắp xếp kỳ nghỉ tết, người quản lý đưa Chúc Kha đến với vẻ mặt tức giận, đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy hai người đi vào không gõ cửa, Khương Nghênh lạnh lùng nhìn bọn họ.

Vịt mà cứ tưởng mình là thiên nga.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK