Lời nói của Khương Nghênh khiến bác sĩ trước mặt sững sờ.
Bác sĩ lo lắng mình nghe lầm, nghiêng người tới gần Khương Nghênh và hỏi cô:
"Cô nói gì?"
Khương Nghênh nắm chặt năm ngón tay.
"Paroxetine."
Nét mặt bác sĩ thay đổi ngay lập tức.
"Cô đang uống loại thuốc này?"
Khương Nghênh cắn chặt môi dưới, ánh mắt u ám, tối lại giống như đang tự đấu tranh với chính mình.
"Đúng vậy."
Sau khi nghe rõ ràng lời nói của Khương Nghênh, sắc mặt bác sĩ hoàn toàn u ám, cô đứng lên, xoay đầu nhìn Châu Dị.
"Cô ấy mắc bệnh trầm cảm à?"
Châu Dị sửng sốt:
"Trầm cảm gì cơ?"
Bác sĩ:
"Anh không biết ư?"
Bác sĩ nói xong, thấy vẻ mặt Châu Dị tràn đầy kinh ngạc, thì cô không nói gì nữa, vội vàng bước ra khỏi cửa vài bước, gọi cô y tá đi lấy thuốc.
Một lúc sau, cô y tá trở lại và đưa thuốc lại cho bác sĩ.
Bác sĩ nhận lấy, mở hộp thuốc, lấy ra một viên đưa đến bên môi Khương Nghênh.
Khương Nghênh đờ đẫn há miệng, nuốt viên thuốc theo bản năng.
Khương Nghênh uống thuốc xong, bác sĩ quay người bước đến trước mặt Châu Dị, đưa hộp thuốc trong tay cho anh:
"Lát nữa nhớ thanh toán tiền, tôi không biết hiện tại cô ấy đang ở giai đoạn nào. Do vậy không thể nào xác định được liều lượng cần dùng, đợi đến khi cô ấy tỉnh táo hoàn toàn thì anh hỏi cô ấy."
Châu Dị nghiến chặt quai hàm, nhận hộp thuốc rồi siết chặt, thanh âm khàn khàn.
"Bác sĩ có thể phán đoán tình trạng này đã bao lâu rồi không?"
Bác sĩ lắc đầu:
"Tôi không thể, có điều dựa vào tình trạng phát bệnh lúc nãy, có lẽ là đã được một thời gian dài."
Nghe đến đây, Châu Dị cảm thấy nghẹt thở, như thể cổ họng của anh bị đôi bàn tay bóp nghẹt.
Thấy vậy, bác sĩ hỏi:
"Anh là gì của cô ấy?"
Châu Dị trầm giọng nói:
"Tôi là chồng."
Bác sĩ khựng lại một chút, sau đó nói:
"Anh nên quan tâm đến vợ mình nhiều hơn."
Vừa dứt lời, bác sĩ lại nói:
"Bây giờ anh định đưa cô ấy đi sao? Hay là anh chuẩn bị thủ tục nhập viện? Vả lại, trên người anh cũng có vết thương, tôi đề nghị anh đi kiểm tra ngay đi, cổ tay đang chảy máu đấy."
Bác sĩ đang nói chuyện với Châu Dị thì trợ lý Trần đỗ xe rồi vội vã bước vào.
Châu Dị liếc nhìn anh, bỏ hộp thuốc đang cầm vào trong túi, khàn giọng nói:
"Cậu làm thủ tục nhập viện cho mợ, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi ra ngoài một chút."
Trợ lý Trần không biết đã có chuyện gì, bèn lấy chìa khóa xe đưa cho Châu Dị.
"Vâng, tôi biết rồi Sếp."
Châu Dị cầm chìa khóa xe, gật đầu với bác sĩ, xoay người sải bước đi.
Bác sĩ nhìn bóng lưng anh, kinh ngạc một hồi rồi im lặng.
Sau khi Khương Nghênh uống thuốc, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trợ lý Trần sắp xếp mọi thứ cho Khương Nghênh xong rồi đi thanh toán viện phí làm thủ tục nhập viện.
Châu Dị ra khỏi bệnh viện, lên xe nổ máy, lấy điện thoại di động ra bấm số của Tần Trữ.
Chuông điện thoại vang lên vài giây, Tần Trữ nghe mấy.
"Dị à!"
Châu Dị giọng nói lạnh lùng.
"Những người vừa rồi đâu?"
Tần Trữ đáp:
"Đang ở chỗ tôi, tôi đang chuẩn bị đưa đến đồn cảnh sát, có chuyện gì sao?"
Châu Dị:
"Khoan đưa đi, đưa địa chỉ cho tôi, tôi đến đó."
Tần Trữ nhận ra Châu Dị đang không vui.
"Có chuyện gì à?"
"Tôi đến rồi sẽ nói với ông."
Vị trí Tần Trữ gửi đến cách Châu Dị không xa, lái xe cũng chỉ mất 40 phút.
Lúc Châu Dị đến nơi, Tần Trữ đã đợi sẵn ở ngoài cửa, đứng ở cầu thang hút thuốc.
"Những người đó có vấn đề gì sao?"
Châu Dị đóng cửa xe "rầm" một tiếng, cố nén lửa giận, đưa tay kéo cổ áo sơ mi, hai cúc áo rơi ra vì kéo mạnh.
"Mấy tên đó bị nhốt ở đâu?"
Tần Trữ quen biết Châu Dị đã nhiều năm, cũng rất hiểu nhau, thấy thế, anh nhướng mày.
"Ở trong đấy."
Giữa đôi chân mày Châu Dị toát lên sự lạnh lùng.
"Dẫn tôi vào đi."
Tần Trữ trước giờ luôn kiệm lời, lần này anh cũng không hỏi nhiều.
Anh dẫn Châu Dị đi qua đại sảnh, cuối cùng đến một phòng nghỉ.
Tần Trữ đẩy cửa, xoay người ra hiệu cho Châu Dị tiến vào.
Trong phòng chờ, bảy hoặc tám người đàn ông với mũi bầm tím và gương mặt sưng húp bị dồn vào một góc và bị trói.
Châu Dị khép hờ đôi mắt nhìn bọn họ một hồi, anh châm điếu thuốc cắn vào môi.
"Bọn mày lúc nãy đứa nào lái xe?"
Bảy, tám người đàn ông này tuy đều là những kẻ bất chấp mạng sống, nhưng không sợ chết không có nghĩa là không sợ đau, càng không phải là những kẻ ký giấy sinh tử. Nên dù có ngốc thì lúc này bọn chúng cũng hiểu lý lẽ nên ít nói để giữ mạng.
Châu Dị dứt lời, thấy không có ai lên tiếng, anh lấy điếu thuốc khỏi môi.
"Bọn mày đều không nói đúng không?"
Châu Dị chỉ cười khẩy, quay đầu nhìn về phía Tần Trữ.
"Nếu tôi giết hết mấy tên này, có cách giải quyết không?"
Tần Trữ cười nói:
"Khó thì khó đó, nhưng không phải không có cách."
Châu Dị đứng lên.
"Vậy là tốt rồi."
Sau khi nói xong, Châu Dị sải bước về phía những người đàn ông trong góc, túm lấy cổ áo của một người trong số họ và hất về phía góc bàn.
Vừa mạnh, vừa nhanh, vừa chuẩn.
Sau vài tiếng bình bình vang lên, người đàn ông trong tay Châu Dị máu tươi đầy trán.
Tần Trữ đứng bên cạnh nhìn, môi nở nụ cười:
"Tôi cho ông mượn một con dao găm, con người tôi mắc chứng ưa sạch sẽ, ông làm vậy tanh tưởi quá!"
Nghe vậy, Châu Dị quay đầu liếc nhìn anh, ánh mắt tối sầm lại.
"Được thôi."
Khi Châu Dị nhận con dao găm từ Tần Trữ, những người đàn ông trong góc phòng đồng loạt co rút vào góc tường.
Nhìn thấy Châu Dị đang tiến gần như hung thần ác sát, có người run rẩy mở miệng.
"Là anh ta, anh ta lái xe, không liên quan gì đến tôi cả..."