Cô cắn răng, rặn ra một chữ: "Vâng."
Nghe Sầm Hảo đáp, nét mặt Tần Trữ càng thêm phần khó lường.
Đúng là nhìn người rõ hơn nhìn mình.
Khương Nghênh lặng lẽ quan sát "cuộc chiến ngầm" giữa ba người, cô cúi đầu nhìn xuống đất, cố gắng không bật cười.
Tần Trữ nói thêm với Sầm Hảo vài câu về vụ án, sau đó nhận được điện thoại liền lái xe rời đi.
Sầm Hảo mỉm cười dịu dàng, nhìn theo chiếc xe của Tần Trữ cho đến khi khuất bóng, sau đó cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trịnh Vĩ: "Cậu đứng yên đó, lát nữa tôi tính sổ với cậu."
Trịnh Vĩ đưa tay ôm lấy vai Sầm Hảo, giả giọng nũng nịu: "Hảo Hảo, sao chị lại tức giận?"
Sầm Hảo khẽ nhếch mép, hít sâu hai hơi, cố gắng kìm nén cơn tức giận: "Tôi không sao."
Vừa dứt lời, Khương Nghênh ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Để tôi đưa cậu về bệnh viện."
Khương Nghênh lái xe đưa Sầm Hảo về bệnh viện, nhưng không đi cùng cô lên phòng bệnh, mà quay đầu xe rời đi.
Xe lăn bánh được một đoạn, Khương Nghênh vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Sầm Hảo đang chống nạng, cố gắng đuổi theo Trịnh Vĩ, vung nạng đánh tới tấp.
Chứng kiến cảnh tượng đó, đôi mắt Khương Nghênh ánh lên niềm vui.
Rời khỏi bệnh viện, Khương Nghênh không quay về công ty mà lái xe thẳng về nhà.
Mặc dù Châu Dị đang nghỉ dưỡng tại nhà, khối lượng công việc của anh vẫn không hề suy giảm.
Hàng ngày, trợ lý Trần đều đặn mang tài liệu đến cho anh xử lý, hơn nữa, cứ cách một ngày anh lại tham gia một cuộc họp trực tuyến.
Lúc Khương Nghênh về đến nhà, trợ lý Trần đang ở trong thư phòng báo cáo công việc với Châu Dị.
Cô vừa bước vào phòng khách, dì Tô Dĩnh đã bưng một cốc sữa chua từ trong bếp đi ra, đưa cho cô: "Khương phu nhân."
"Cảm ơn dì." Khương Nghênh nhận lấy, uống một ngụm, Tô Dĩnh liền hỏi: "Có ngon không?"
"Rất ngon, ngon hơn cả sữa chua mua ở siêu thị nữa. Dì mua ở đâu vậy ạ?"
Nghe Khương Nghênh khen, nụ cười trên mặt Tô Dĩnh càng thêm rạng rỡ: "Là dì tự tay làm đấy."
"Ngon thật đấy." Khương Nghênh nhướng mày.
"Vậy để dì làm thêm, mai cháu mang theo một cốc đi làm."
"Vâng, vậy cảm ơn dì." Khương Nghênh mỉm cười, không từ chối.
Nói chuyện với dì Tô Dĩnh xong, Khương Nghênh bưng cốc sữa chua lên lầu.
Đi ngang qua phòng sách, cô nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ bên trong.
Cô nhíu mày, dừng bước.
Tiếp đó, cô nghe thấy giọng trợ lý Trần: "Châu tổng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Châu Dị cười khẩy, lạnh lùng nói: "Hắn muốn gài bẫy tôi, được thôi, muốn tôi đầu tư đúng không? Lấy vài chục triệu ra chơi với hắn ta một vố."
"Vâng."
"Chơi vui thôi nhé, đừng quên thu lưới."
"Tôi hiểu rồi."
Trợ lý Trần vừa dứt lời, Châu Dị im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Châu Diên gần đây có động tĩnh gì mới không?"
"Không có gì bất thường, sau khi chọn được huyệt mộ cho Lục Mạn, anh ta đã vội vàng chôn cất, thậm chí không tổ chức tang lễ."
Châu Dị nhướn mày: "Không giống phong cách của anh ta lắm".
"Thật sự không giống chút nào. Chưa hết, Châu Diên còn cho người dọn sạch đồ đạc ở nhà tổ họ Châu mấy hôm trước, có vẻ như đã chính thức trở mặt với Châu lão gia."
Châu Dị khẽ cười: "Lâu lắm rồi mới thấy anh ta có dũng khí như vậy."
"Châu tổng, nếu Châu Diên và Châu lão gia thật sự đối đầu nhau, liệu chúng ta có nên..." Trần trợ lý hạ giọng hỏi.
Châu Dị cười nhạo: "Liên quan gì đến chúng ta?"
Nghe vậy, Trần trợ lý lập tức hiểu ý: "Vậy chúng ta cứ ngồi xem kịch hay sao?"
"Hai người bọn họ có phải hổ thật sự hay không còn chưa biết được." Châu Dị cười khẩy.
Trợ lý Trần im lặng.
Một lát sau, anh ta bước ra khỏi phòng sách, vừa mở cửa đã thấy Khương Nghênh đứng đợi ngay bên ngoài.
Trợ lý Trần sững người, sau đó chủ động chào hỏi: "Khương phu nhân."
Khương Nghênh mỉm cười đáp lại: "Nói chuyện xong rồi à?"
"Vâng."
Khương Nghênh mỉm cười, bưng cốc sữa chua bước vào phòng sách.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Khương Nghênh, trợ lý Trần ngẩn người trong giây lát. Phải chăng đây không còn là vị thiếu phu nhân lạnh lùng, xa cách của ngày xưa?
Anh ta còn chưa hết ngỡ ngàng thì Châu Dị đã đưa mắt nhìn sang.
Trợ lý Trần bừng tỉnh, vội vàng khép cửa phòng lại rồi rời đi.
Vừa khép cửa, anh ta hít sâu hai hơi, vỗ ngực tự nhủ: "Từ nay bớt lo chuyện thiên hạ, chuyên tâm làm việc cho tốt. "Hoa đào muốn nở nhờ gió xuân/ Hạnh phúc hôm nay do công ta vun trồng"[1]. Nhắm mắt, bịt tai, không nghe, không thấy, không biết gì hết."
[1] Lấy ý thơ trong bài "Bài ca vỡ đất" của tác giả Hoàng Trung Thông.