Dù cô không phải người giỏi giải quyết những khúc mắc trong chuyện tình cảm.
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền siết chặt vòng tay đang ôm eo cô: "Anh không hề cảm thấy ấm ức chút nào."
Khương Nghênh thở dài: “Em thấy ấm ức thay anh.”
Châu Dị khẽ run lên, một lúc sau mới nghẹn ngào hỏi: "Vợ à, mấy ngày qua em có buồn phiền nhiều không?"
Khương Nghênh nhẹ nhàng nói: "Hai trái tim nhạy cảm muốn đến gần nhau vốn dĩ đã khó khăn. Mấy ngày qua em thật sự rất buồn, nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ tình cảm của chúng ta. Em chỉ là có chút hoang mang, không biết làm sao để anh hiểu được những suy nghĩ của em, đồng thời cũng đảm bảo rằng sau này anh sẽ không lặp lại sai lầm tương tự."
Châu Dị khẳng định: "Sẽ không, sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa."
Ngày hôm sau.
Sau hai ngày một đêm lo lắng bất an, cuối cùng Châu Dị cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đêm nay, anh đã có một giấc ngủ thật ngon.
Sáng sớm, khi Châu Dị vẫn còn đang ngủ say, điện thoại di động đặt trên đầu giường liên tục rung lên.
Lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khương Nghênh, Châu Dị lơ mơ đưa tay với lấy điện thoại, nhấn nút nghe: "Alo."
Anh vừa dứt lời, giọng nói trêu chọc của Kỷ Trác đã vang lên từ đầu dây bên kia: “Châu Dị, đầu gối còn đau không?”
Châu Dị vẫn chưa tỉnh táo hẳn, không hiểu, cau mày hỏi: “Gì cơ?”
Kỷ Trác: “Vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Châu Dị: “Ừ.”
Kỷ Trác cười khẩy: “Xem WeChat đi.”
Nghe Kỷ Trác nói vậy, Châu Dị bực bội mở mắt, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, tắt cuộc gọi rồi mở WeChat lên.
Nhóm chat anh em thường ngày im ắng, giờ đây bỗng dưng sôi nổi với hơn 99 tin nhắn mới.
Châu Dị cau mày, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Vừa mở ra, anh đã thấy ngay bức ảnh mình quỳ gối trong phòng khách tối qua.
Hơn nữa còn là ảnh chụp toàn thân.
Châu Dị lập tức tỉnh ngủ, nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người trong nhóm đang bàn tán sôi nổi, thậm chí Bùi Nghiêu còn lấy ảnh của anh làm sticker để trêu chọc.
Chữ trên sticker thật sự "có tâm", miêu tả sinh động và cực kỳ phù hợp với tình hình - "Vợ ơi, tha lỗi cho anh!"
Bùi Nghiêu: Chào buổi sáng cả nhà, để Châu Dị "cẩu" mang đến ánh bình minh rực rỡ, làm lóa mắt tất cả các bạn nhé.
Kỷ Trác: Mẹ kiếp, Châu Dị??
Tần Trữ: Quỳ rồi à?
Trần Triết: Bùi tổng, tôi có thể rời nhóm được không?
Bùi Nghiêu: Rời nhóm làm gì chứ? Cậu bị Châu Dị "áp bức" bấy lâu nay, cuối cùng cũng có dịp để "trả thù", thế mà lại rời nhóm? Cậu có ngốc không vậy?
Trần Triết: Một người có một trái tim, nhưng lại có hai tâm thất, một bên chứa đựng niềm vui, một bên chứa đựng nỗi buồn, tôi không dám cười to quá, sợ đánh thức nỗi buồn ở bên cạnh.
Kỷ Trác cười lớn: "Lão Trần à, giờ phút quan trọng thế này, ông có thể đừng pha trò được không.
Trần Triết: “Trong họa có phúc, trong phúc có họa”.
Kỷ Trác: Lão Bùi, đừng để ý đến lão Trần, kể chi tiết đi.
Không khí buổi trò chuyện đang rôm rả, Bùi Nghiêu bất ngờ gửi một tin nhắn thoại, hào hứng kể lại những điều thú vị anh đã chứng kiến tối qua.
Kỷ Trác: Phải nói là Châu Dị trước mặt Nghênh Nghênh thật sự rất hèn.
Bùi Nghiêu: Chậc chậc chậc, tối qua các người không nhìn thấy, thảm lắm…
…
Tin nhắn tới tấp khiến Châu Dị không kịp xem hết. Anh ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhấn nút ghi âm, giọng nói vẫn còn vương chút ngái ngủ: “Mấy người muốn chết à?"
Vừa thấy tin nhắn của Châu Dị, cả nhóm, trừ Trần Triết, đồng loạt đáp lại bằng một sticker cười khẩy.
Vài giây sau, Kỷ Trác là người độc mồm độc miệng nhất, anh ta trực tiếp đăng một bài viết lên vòng bạn bè.
Tiêu đề: Đàn ông quỳ gối là mất mặt.
Kỷ Trác vừa đăng xong, Bùi Nghiêu liền đăng theo.
Ảnh chụp màn hình hai người kia gửi vào nhóm khiến Châu Dị vừa tức vừa buồn cười. Anh gửi ngay một tin nhắn thoại: “Hai người còn là người không??”