Mãi cho đến khi cơn gió Tây Bắc thổi vào khiến mặt cô đau rát, cô mới nhận ra mình đang khóc.
Khúc Tích đưa tay, dùng mu bàn tay quệt đại lau đi nước mắt trên mặt, miệng lẩm bẩm nói:
"Chơi cái trò con bò này thì cứ uống chút rượu là bắt đầu tự thấy cảm động."
Mọi người đến bãi đậu xe, Khương Nghênh nhìn Khúc Tích nói:
"Lên xe, tôi đưa bà về trước."
Đôi mắt Khúc Tích vẫn còn hơi đỏ, may mắn là cô đã kiềm chế được cảm xúc, "ừm" rồi khom lưng vào xe.
Khúc Tích vừa bước lên xe, giọng nói của Bùi Nghiêu đột nhiên vang lên từ phía sau:
"Sếp Khúc, tôi muốn nói với cô một chuyện."
Nghe giọng nói của Bùi Nghiêu, thân người Khúc Tích chợt run lên.
Anh chàng này hôm nay không điên, không lẽ giờ tự dưng lại nổi điên?
Khúc Tích nhanh nhẹn chui vào trong xe, đóng cửa xe lại, hạ cửa sổ xuống một chút, cười nói với Bùi Nghiêu:
"Sếp Bùi, đợi hôm khác đi. Anh không biết đâu, nhà tôi quản kỹ lắm, có giờ giới nghiêm đó.”
Nghe vậy, Bùi Nghiêu cúi đầu, đưa tay nhìn đồng hồ, chế nhạo:
"Bây giờ là hai giờ rưỡi sáng, không biết giờ giới nghiêm nhà cô là mấy giờ?"
Khúc Tích: "..."
Lời bào chữa của Khúc Tích quá gượng ép, nên chẳng khác nào tự vả mặt.
Khúc Tích ngượng ngùng cười:
"Sếp Bùi, anh thấy đấy, thái độ lần trước của tôi rất rõ ràng. Anh..."
Khúc Tích còn chưa nói xong, Bùi Nghiêu đã tiến lên hai bước, nghiêng người nói:
"Được rồi, hôm khác nói chuyện nhé. Tôi chỉ muốn nói với cô là tôi đã gặp em họ của cô cách đây không lâu."
Khi nhắc đến từ “em họ”, Khúc Tích cứng đờ, da đầu tê dại.
Khúc Tích ngơ ngác nhìn Bùi Nghiêu, chờ đợi bước tiếp theo.
Nào ngờ Bùi Nghiêu thậm chí còn không nghĩ đến việc giải thích điều cô hoài nghi, anh mỉm cười, đứng thẳng, chào Châu Dị và Tần Sở rồi rời đi.
Khúc Tích nhìn theo bóng lưng của Bùi Nghiêu, lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Bùi Nghiêu vừa rời đi không bao lâu, Tần Sở cũng lên xe rời đi.
Châu Dị mở ghế sau xe cho Khương Nghênh, ra hiệu cho cô ngồi vào, sau đó vòng qua xe ngồi vào ghế phụ.
Nhìn Châu Dị thắt dây an toàn, Tiểu Cửu lái xe:
"Sếp Châu, chúng ta tiễn cô Khúc đi trước ạ?"
Châu Dị trầm giọng đáp: "Ừ."
Ở hàng ghế sau, sau khi Khúc Tích nghe Bùi Nghiêu nói những điều như vậy trước khi rời đi, cô nhích người lại gần Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh, vừa rồi Bùi Nghiêu nói vậy là có ý gì?"
Khương Nghênh thành thật nói:
"Tôi nghĩ khả năng cao là anh ấy biết sự thật."
Khúc Tích:
"Không… không thể nào?"
Khương Nghênh:
"Bà nghĩ Bùi Nghiêu thật sự ngu ngốc sao?"
Khúc Tích nuốt khan nói:
"Trước đây ta cũng nghĩ như vậy, nhưng dựa vào hành vi vừa rồi của anh ta, xem ra qua năm mới, hẳn đầu óc anh ta đã thông suốt."
Khương Nghênh mỉm cười:
"Có lẽ Bùi Nghiêu đang nghĩ về năm mới và bầu không khí mới, nên lười giả vờ với bà nữa."
Khúc Tích:
“Đừng dọa tôi.”
Khương Nghênh:
“Sớm nhận tội, sớm được giải thoát.”
Khúc Tích suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:
"Cơ bản là tôi đã tìm được lý do để trả lại số tiền trước đó đã lừa anh ta, ngoại trừ món quà lúc trước mẹ anh ấy tặng tôi..."
Khi Khúc Tích đang nói chuyện, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại và mở WeChat, tìm ra liên lạc của em họ.
Rồi nhấp vào đó và gửi một biểu tượng cảm xúc.
Một giây tiếp theo, trên giao diện trò chuyện hiện lên một lời nhắc nhở: Hoa nhài nhỏ bé đã bật xác minh bạn bè. Bạn chưa phải là bạn của cô ấy. Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè. Bạn chỉ có thể trò chuyện sau khi đối phương xác minh.
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích nghiến răng nhìn giao diện trò chuyện, đăng xuất WeChat và thực hiện cuộc gọi.
Điện thoại reo một hồi rồi cúp máy.
Khúc Tích đưa điện thoại lên mắt, nhìn màn hình đen rồi hít một hơi thật sâu.
Khương Nghênh:
"Bà bị chặn rồi sao?"
Khúc Tích nói:
"Hôm nay là mùng một, trong nhà họp mặt dùng bữa, để rồi bà xem tôi có lột da con nhỏ đó không.”
Khương Nghênh đương nhiên biết Khúc Tích đang nói đến ai, cô cười nói:
"Tốt nhất là bà nên suy nghĩ kỹ, phải giải thích thế nào với Bùi Nghiêu. Bà phải biết hai người còn đang cùng làm dự án."
Nghĩ đến dự án kiếm ra tiền đó, Khúc Tích cảm thấy như muốn khóc.
Một giờ sau, xe dừng lại bên ngoài một biệt thự.
Khúc Tích chậm rãi xuống xe, liếc nhìn Châu Dị vài cái, ngập ngừng muốn nói.
Khương Nghênh nhận ra suy nghĩ của cô, cười nói:
"Yên tâm, anh ấy nhất định sẽ giúp bà."
Khúc Tích xua tay qua cửa sổ xe:
“Vô năm rồi bàn.”
Nhìn theo Khúc Tích đi vào cửa, Khương Nghênh nhẹ giọng nói:
"Mình về thôi."
Nghe vậy, Tiểu Cửu lái về phía Thủy Thiên Hoa Phủ.
Xe chạy được một đoạn, Châu Dị ngồi ở ghế phụ duỗi chân, thấp giọng nói:
"Tiểu Cửu, dừng xe."
Nghe Châu Dị nói, Tiểu Cửu liền cho xe dừng lại ở ven đường mà không hỏi tại sao.
Châu Dị đẩy cửa bước xuống xe, đi đến hàng ghế sau của xe, mở cửa rồi cúi người định lên xe.
Tiểu Cửu liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thẳng về phía trước không dám nhìn xa hơn.
Châu Dị tự nhiên nắm lấy tay Khương Nghênh, siết chặt, nói với Tiểu Cửu:
“Đến công ty đi.”