"Đến Phong Nguyệt Trường."
Châu Dị khẽ nhướng mày:
“Cát Châu nói với những người đó em là bạn gái của cậu ta?”
Khương Nghênh không có giấu diếm gì, thành thật trả lời:
"Đúng vậy."
Châu Dị suy nghĩ một chút, sau đó mấp máy đôi môi mỏng:
"Em đi sẽ dễ bị lộ, để anh gọi cho một người.”
Châu Dị nói xong, sợ Khương Nghênh hiểu lầm là mình ghen tuông, nên cười nói:
“Những người có thể lăn lộn ngon lành ở Phong Nguyệt Trường đều đầu có sạn hết rồi, em mà đến chỗ Cát Châu, thì những người đó sẽ rõ cả thôi.”
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh không bác bỏ những gì Châu Dị nói.
Quả thực cô không có tài yêu đương chứ đừng nói đến chuyện giả vờ thành cặp tình nhân.
Xe vừa ra khỏi đường cao tốc, Châu Dị liền gọi điện thoại.
Một lúc sau, trong xe ngựa vang lên giọng nói đùa cợt của Kỷ Trác:
“Này, Châu Nhỏ.”
Châu Dị trầm giọng nói:
"Kỷ Trác, tôi nhớ em gái ông đang ở Dung Thành phải không?”
Kỷ Trác:
"Ừ, có chuyện gì vậy?"
Châu Dị:
“Cô bé này thân thủ khá lắm phải không?”
Kỷ Trác nghe vậy cười lớn:
"Sao vậy? Ông cần Kỷ Mẫn bảo vệ à?”
Châu Dị mắng một câu "Biến đi" rồi nói đại khái về tình hình của Cát Châu.
Kỷ Trác vui vẻ đồng ý:
“Không sao, tôi sẽ gọi cho Kỷ Mẫn. Phong Nguyệt Trường, phải không? Tôi sẽ bảo nó tự lái xe đến đó."
Sau khi cúp điện thoại với Kỷ Trác, Châu Dị quay sang Khương Nghênh nói:
"Xong rồi."
Khương Nghênh:
“Sau anh nhớ mời Kỷ Trác ăn cơm nhé.”
Châu Dị:
“Ừ, ở Vạn Hào nhà ông ấy.”
Khương Nghênh mỉm cười:
"Có phải anh không muốn trả tiền không?”
Châu Dị trêu chọc:
"Có khi nào anh không trả tiền? Chuyện này em yên tâm. Chồng em không bao giờ lợi dụng người khác. Tục ngữ có câu, tham nhỏ bỏ lớn."
Nói xong, Châu Dị cười bổ sung:
"Muốn chiếm ưu thế thì chiếm phần lớn. Cho dù cuối cùng thật sự chịu thiệt, thì em cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Khi hai người đang trò chuyện thì xe đã đến Phong Nguyệt Thành.
Châu Dị vừa xuống xe, một cô bé tầm hai mươi tuổi đã lao về phía anh.
Khương Nghênh đứng bên cạnh Châu Dị và nhìn, nghĩ rằng cô bé sắp ôm Châu Dị.
Không ngờ, cô bé dừng lại khi cách Châu Dị một bước, cong khóe miệng, ngọt ngào gọi:
"Anh Dị, chị dâu."
Châu Dị nhoẻn đôi môi mỏng, nhìn cô bé, trêu chọc:
“Em ăn mặc thế này à?”
Cô bé chỉnh lại chiếc áo khoác len màu trắng, kéo chiếc váy ngắn bên dưới nói:
"Trông em không đẹp à? Em chọn kỹ lắm đó.”
Cô bé nói đã cẩn thận lựa chọn nên Châu Dị không thể nói thêm gì nữa, anh mỉm cười, vòng tay qua vai Khương Nghênh, giới thiệu với cô:
"Kỷ Mẫn, em gái của Kỷ Trác."
Khương Nghênh mỉm cười chào hỏi:
"Chào em."
Kỷ Mẫn:
"Chào chị dâu."
Sau một hồi trao đổi, ba người tiến vào Phong Nguyệt Trường.
Lúc này trong quán bar tầng một không có người nên ba người đi thang máy lên tầng ba.
Trong thang máy, Khương Nghênh cho Kỹ Mẫn xem một bức ảnh của Cát Châu.
Kỷ Mẫn chớp mắt:
“Ô, bạn trai giả của em đẹp trai dường này à?”
Châu Dị nói đùa:
"Sau này anh giới thiệu cho em nhé?”
Kỷ Mẫn liếc nhìn Châu Dị, từ chối:
“Thôi, anh Dị, em còn đang định thay lão Trác nhà em liên hôn đây, anh đừng có cản trở em.”
Châu Dị bật cười nói:
"Ý hay đó! Anh trai em mà nghe thấy chắc chắn sẽ rất cảm động."
Kỷ Mẫn:
"Lần trước khi em nói, vậy mà đầu năm anh ấy đuổi đánh em qua ba con phố đó.”
Những gì Kỷ Mẫn khá khoa trương, Châu Dị và Khương Nghênh đều không cho là thật, chỉ xem là một trò đùa.
Mãi một thời gian dài sau, mới biết được từ Kỷ Trác là Kỷ Mẫn nói thật.
Khi cửa thang máy mở ra, ba người đi đến cửa phòng 386. Châu Dị trầm giọng nói:
"Kỷ Mẫn, em vào đưa cậu ta ra ngoài, nhớ là đừng gây chuyện đó.”
Kỷ Mẫn ra hiệu “được” với anh rồi đẩy cửa vào một mình.
Phòng riêng đầy khói và có vài bàn chơi bài được bày sẵn.
Cát Châu ngồi ở bàn đánh bài gần cửa, cắn điếu thuốc nơi khóe miệng, bộ dáng như một tay chơi.
Kỷ Mẫn nhìn quanh, khóa chặt Cát Châu, đi giày cao gót đến gần anh, vòng qua cổ anh ôm lấy anh:
“Anh yêu.”
Cát Châu sợ hãi trước cái ôm của Kỷ Mẫn, lập tức đánh rơi điếu thuốc gắn trên khóe miệng, đốt cháy một lỗ trên chiếc quần thường ngày anh đang mặc.
Cát Châu nhìn cô gái xa lạ bám lấy mình, đang định nói gì đó thì thấy đối phương cúi đầu nói vào tai cô:
“Anh Dị đưa tôi đến đây.”
Cát Châu khựng lại một giây, mới ý thức được mình đang làm gì, tự nhiên đưa tay ôm lấy eo Kỷ Mẫn:
"Sao giờ này em mới đến? Kẹt xe à?”
Kỷ Mẫn dựa vào người anh, ngọt ngào trả lời:
"Lúc ra ngoài em không xem lịch. Suốt đường đi đều có đèn đỏ."
Nói xong, Kỷ Mẫn rút một lá bài từ tay Cát Châu ném ra ngoài:
“Cái này.”
Cát Châu vốn không phải đến đánh bài, Kỷ Mẫn đánh bài nào cũng không quan trọng, anh ngước mắt lên, đang định nói chuyện với Kỷ Mẫn thì nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng từ bên cạnh.
Cát Châu nhìn sang, rùng mình khi nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi ở bàn bên cạnh.
Quên mất!
Anh dùng tiền của Tiểu Cửu để chơi bài.
Không thể thua được.
Trước khi đến đây, Tiểu Cửu đã nói rằng nếu anh dám chạm vào tiền để dành cưới vợ của mình thì Tiểu Cửu sẽ giết anh.
Cát Châu cười khan, đưa tay đẩy Kỷ Mẫn ra:
“Để anh chơi.”
Kỷ Mẫn mỉm cười, không suy nghĩ nhiều, nhỏ giọng nói:
"Sau ván này, hãy tìm cách rời đi."
Cát Châu hừ một tiếng rồi bắt đầu chơi bài.
Ván bài kết thúc, Cát Châu duỗi eo, nói với người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh:
"Anh Câu, hôm nay thế thôi, em rút lui trước."
Người đàn ông nghe vậy, nhướng mi nhìn sang, cười lạnh nói:
"Tiểu Cát, chú vậy là chán lắm đấy.”
Cát Châu:
“Anh Câu, anh nói vậy là sao?”
Người đàn ông:
"Chỉ trong một buổi chiều, cậu đã thắng tôi 200 nghìn, cậu nói không chơi nữa thì không chơi nữa à? Có phải là quá bất nhân không?”
Cát Châu vốn đến dò tin tức, nào ngờ cả buổi chiều cũng không tìm hiểu được gì, nhưng tay bài thì rất thơm.
Nghe lời nói của người đàn ông, Cát Châu lập tức hiểu ý của anh ta, tuân thủ nguyên tắc bớt chuyện bớt phiền, anh đang định rút hết số tiền thắng được thì nhìn thấy Kỷ Mẫn đứng bên cạnh đưa tay ra lật bàn.
Tiếng rầm vang lên rất to.
Người trong phòng chưa kịp phản ứng thì Kỷ Mẫn đã khinh thường nói:
"Không đủ tiền thì đừng ra ngoài chơi. Người ta thắng thì không cho người ta đi à?”